Tại phòng thẩm vấn cục cảnh sát khu Giang Bắc thành phố Thiên Hải
Giang Phi Yến hôm nay rất buồn bực, nửa giờ sau, cô ta nhận được báo án có người hành hung đả thương người, thế là lập tức mang cấp dưới của mình truy nã hung thủ.
Mọi chuyện cũng rất thuận lợi, bọn họ chỉ dùng đúng mười phút là đã bắt được kẻ hiềm nghi về quy án.
Hơn nữa, ba người hiềm nghi cũng đều hết sức phối hợp, ngoan ngoãn đi theo mấy người bọn họ về tới cục cảnh sát.
Mắt thấy kỷ lục phá án của cô sẽ được đổi mới một lần nữa, để cho Giang Phi Yến không có nghĩ tới là, người bị hiềm nghi này lại mềm không được cứng không xong, mặc cho cô ta sử xuất tất cả mọi thủ đoạn thẩm vấn, đối phương vẫn không mở miệng, hơn nữa thái độ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có thể nói là phách lối, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt!
Không phải sao, trọn vẹn tra hỏi nửa giờ, lại không có một chút tiến triển nào.
“Tiểu tử! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào, chúng ta sẽ không định được tội của ngươi! Mặt khác hai người bạn của ngươi nhưng tất cả đều đã nhận tội!”
“Chính là ngươi động thủ đả thương Chu Bắc Văn, còn có hơn mười nhân viên làm việc ở câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng!”
“Ta đã điều tra qua tư liệu của ngươi, ngươi năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đã có năng lực chịu trách nhiệm dân sự và trách nhiệm hình sự, chỉ bằng ngươi cố ý đả thương khiến người khác bị thương nặng này, cũng đủ cho ngươi ngồi xổm đại lao!”
“Chỉ cần ngươi chủ động thẳng thắn thì có thể cân nhắc giảm hình phạt, nếu như không phối hợp sẽ chỉ tăng thêm hình phạt của ngươi…”
Giang Phi Yến nói đến miệng đắng lưỡi khô, Diệp Trần nhưng vẫn có vẻ mặt thản nhiên như cũ, bắt chéo chân không hề hay biết được bản thân đại họa lâm đầu.
Nam thanh niên canh sát phỏng vấn cùng với Giang Phi Yến lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, trực tiếp vỗ bàn một cái, “Tiểu tử, nếu như ngươi không nói, có tin ta sẽ nhốt ngươi vào phòng tạm giam luôn không?”
Cũng không biết có phải lời này của tên nam thanh niên cảnh sát kia có tác dụng hay không, Diệp Trần cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, tuy nhiên nhìn hắn vừa mới mở miệng, hai người ngay lập tức nghe choáng váng, “Hai vị cảnh sát, không bằng chúng ta tới đánh cược đi! 10 giây sau, cục trưởng các ngươi sẽ đi tới, tự mình cởi xiềng xích ra giúp ta, đồng thời cung cung kính kính đưa ta ra khỏi cục cảnh sát!”
Giang Phi Yến và tên nam thanh niên cảnh sát kia, tất cả đều sững sờ sau đó tên cảnh sát nam kia giận quá mà cười, “Tiểu tử! Ngươi bị chứng vọng tưởng sao? Làm sao? Nghĩ giả bệnh tâm thần để trốn tránh hình phạt sao? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
Thanh niên cảnh sát vừi nói ra lời này xong:
Két ~
Cửa phòng thẩm vấn được người đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lộ ra khí thần thái uy nghiêm mặc đồng phục cánh sát cấp cao, từ bên ngoài bước nhanh tới.
Hai người Giang Phi Yến nhìn thấy người nọ xuất hiện thì lập tức tất cả đều sợ ngây người, không tự chủ đứng lên, cung cung kính kính hô một tiếng, “Trương cục! Ngài…ngài sao lại tới đây?”
Thế nhưng Trương cục người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ chỉ hướng bọn hắn tùy ý khoát tay áo, mặt mũi đã đầy nụ cười làm lành hướng Diệp Trần đi tới, trực tiếp cúi người chào, “Diệp tiên sinh! Thực sự thật có lỗi! Bọn thủ hạ không biết thân phận của ngài, xúc phạm ngài, ngài nhưng tuyệt đối không nên để ở trong lòng a!”
Trương cục vừa nói, quay đầu hướng hai người Giang Phi Yến đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, nghiêm sắc mặt, “Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Còn không nhanh lấy chìa khóa ra mở còng tay cho Diệp tiên sinh!”
Giang Phi Yến và tên nam thanh niên cảnh sát kia lúc này đại não đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chập mạch, hoàn toàn choáng váng.
Chuyện diễn ra vậy mà giống y như đúc lời nói của Diệp Trần trước đó!
“Chẳng lẽ tiểu tử này là một công tử của một vị quyền quý nào đó? Thế nhưng cái này cũng không không thông a!”
Phải biết vị cục trưởng này của bọn họ, từ trước đến nay được biết đến bởi ghét ác như cừu.
Nhớ kỹ mấy năm trước, công tử của một vị đại quan cấp tỉnh, phạm tội ở khu Giang Bắc, vị Trương cục trưởng này của bọn họ trực tiếp tự mình động thủ bắt người, không có mập mờ một chút nào.
Một vị trưởng cục cảnh sát cương trực công chính như vậy, thế mà hỏi cũng không hỏi phải thả người hiệm nghi trước mắt này ra?
Bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không ra!
“Trương cục, tiểu tử này đánh người thành trọng thương, sao có thể…”
Giang Phi Yến còn muốn lý luận, không nghĩ tới lại bị Trương cục một lời cắt ngang, “Cái gì mà tiểu tử này với tiểu tử kia, vị này là Diệp soái! Là trụ cột của Hoa Hạ chúng ta…”
Không đợi Trương cục nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng cắt ngang, nói:
“Được rồi! Trương cục đúng không? Bọn họ cũng chiếu theo pháp luật làm việc, người không biết không có tội, ngươi cũng không cần truy cứu!”
Diệp Trần vừa nói, hai tay nhẹ nhàng thoáng day day.
Bành!
Còng tay ở trên cổ tay Diệp Trần trực tiếp ứng theo tiếng động mà đứt.
Hai người Giang Phi Yến mặt mũi tràn đầy hoảng sợ một lần nữa, hiển nhiên không nghĩ tới, người thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy ở trước mắt này lại có thực lực kinh khủng như thế!
Diệp Trần duỗi cái lưng mệt mỏi, “Trương cục, ta bây giờ có thể đi sao?”
Trương cục vội vàng nghiêng người đứng ở một bên, “Đương nhiên! Diệp soái mời!”
Cho đến lúc này, hai người Giang Phi Yến mới nghe được rõ rõ ràng ràng, Trương cục trưởng xưng hô đối với người hiềm nghi trước mắt này.
Diệp soái!
Hai người lập tức càng thêm nghi ngờ không thôi, Diệp soái?
Tên của hắn không phải tên là Diệp Trần sao? Chẳng lẽ là biệt danh của hắn sao?
Cũng khó trách hai người không nghĩ ra, Hoa Hạ từ khi thành lập quốc gia cho đến nay trao tặng cho mười vị có chiến công lớn lao quân hàm nguyên soái, sau mấy chục năm nay đừng nói là quân hàm Nguyên soái chính là quân hàm Đại tướng cũng không tiếp tục xuất hiện nữa!
Thời đại hòa bình, trong quân đội quân hàm cao nhất cũng chính là Thượng tướng, từ đâu tới Nguyên soái?
Ở bên trong sự chấn kinh cùng nghi hoặc của hai người, Diệp Trần đã chậm rãi đi ra phòng thẩm vấn, Trương cục thì rất cung kính theo sau lưng.
Hai người Giang Phi Yến tuy rằng trong lòng vẫn rất không hiểu, tuy nhiên đã không dám ngăn cản, lập tức cũng bước nhanh đi theo.
“Trương cục, hai người bạn kia của ta…”
Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Trần lại nhìn về phía Trương cục trưởng, Trương cục liền nói ngay:
“Diệp soái yên tâm! Ta đây phái người đi mời.”
Mà đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói thô bạo vang lên trong đồn cảnh sát, “Ta lại muốn nhìn xem, là người nào không có mắt, ngay cả Diệp soái cũng dám bắt?”
Giọng nói như sấm, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều cảm thấy đầu vang lên ong ong, màng nhĩ đau nhức.
Sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn thẳng tắp mặc một thân trang phục quân đội, từ bên ngoài đi vào, “Hai gạch ba sao! Lại là một tên Thượng tá!”
“Lời mà hắn vừa nói đó là có ý gì? Diệp soái là ai?”
“Những binh lính này cũng không dễ chọc, hơn nữa quân hàm của người này lại cao như vậy, đồn cảnh sát chúng ta chỉ sợ có rắc rối!”
…
Trong tiếng bàn tán của mọi người, chỉ thấy người đàn ông trung niên mang theo quân hàm Thượng tá kia đã bước nhanh tới, sau đó liếc mắt nhìn trong đám người một phen, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Sau đó trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của tất cả mọi người, hướng về phía một thiếu niên mặc quần áo thoải mái bước nhanh tới.
Tất cả mọi người đang nghi hoặc không hiểu thì hành động tiếp theo của vị Thượng tá này ngay lập tức làm cho tất cả mọi người đều xem mà choáng váng!
Chỉ thấy, vị Thượng tá này bước nhanh đi tới trước mặt tên thiếu niên kia, trực tiếp nghiêm, chào theo tiêu chuẩn quân lễ, “Diệp soái tốt!”
Vào lúc này, toàn bộ cục cảnh sát hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người Giang Phi Yến trước đó thẩm vấn Diệp Trần càng là hai mắt trợn lên thật lớn, quả thực đều đã bắt đầu có chút nghi ngờ về cuộc sống.
Lại là Diệp soái!
Chẳng lẽ hắn thực sự là…điều này sao có thể?
P/S: Ta thích nào…chương 6