Vân Phá Thiên và hai người còn lại khác đều là người của Vô Cực tông, Diệp Trần sớm muộn gì cũng sẽ vạch mặt với Vô Cực tông, cho nên hắn đương nhiên sẽ không lưu thủ!
Vân Phá Thiên hiển nhiên cũng đã nhận ra được sát ý của Diệp Trần, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, vào lúc này hắn liên tục lùi lại đến bên cạnh một tên đệ tửu Vô Cực tông trong đó, thế là không cần suy nghĩ gì nữa một phát bắt được cánh tay của sư đệ mình quả quyết ném về phía Diệp Trần.
“Bành!”
Người kia căn bản không có nghĩ tới, Vân Phá Thiên vậy mà bắt hắn làm bia đỡ đạn, còn hoàn toàn không kịp phản ứng thì đã bị một quyền này của Diệp Trần rõ ràng đánh nổ, hóa thành một đám sương máu!
“A!!”
Một tên đệ tử khác của Vô Cực tông, nhìn thấy tình cảnh bi thảm của sư huynh đệ đồng môn thì lập tức kinh hô một tiếng, dọa đến vẻ mặt trắng bệch đồng thời cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với hành đồng tàn nhẫn này của Vân Phá Thiên, lập tức lấy ngọc bài truyền tống ra ngay lập tức bóp thành vỡ nát.
“Soạt!”
Ở ngay giây phút ngọc bài truyền tống kia vỡ vụn ra thì tên đệ tử Vô Cực tông kia đã bị một cỗ lực lượng không gian pháp tắc cường đại bao vây lấy, đảo mắt cái đột nhiên biến mất, rõ ràng đã được đưa về tinh cầu Sơ Thủy.
Mà đổi thành một bên, sau khi Vân Phá Thiên lấy sư đệ của mình ra chặn lại công kích của Diệp Trần, hắn gần như là liên tục lăn lộn, trong nháy mắt lao về phía cỗ thi thể Băng Giáp Mãnh Tượng ở phía sau, sau đó thì dùng sức sờ nắn vị trí phần bụng, một viên yêu đan vàng óng ánh đã được Vân Phá Thiên lấy ra ngoài!
Không thể không nói, Vân Phá Thiên này chẳng những lòng dạ độc ác, hơn nữa phản ứng cực nhanh, khi biết dưới tình huống này mình xa xa không phải là đối thủ của Diệp Trần vậy mà vẫn không có bóp nát ngọc giản truyền tống mà là lựa chọn đánh cược lần cuối!
“Răng rắc!!”
Ngay vào lúc một tay của Vân Phá Thiên bóp nát yêu đan, muốn luyện hóa yêu đan thì Diệp Trần lúc này cũng đã đuổi tới:
“Chết đi!!”
Vẻ mặt Diệp Trần lạnh lùng, trực tiếp vỗ ra một chưởng, điều động toàn bộ chân nguyên có khả năng sử dụng được, hung hăng đánh ra một chương vào trên lồng ngực Vân Phá Thiên.
“Phốc!!”
Vân Phá Thiên lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, tính cả vị trí lồng ngực của hắn cũng lõm vào thật sâu.
“Ừm?”
Diệp Trần vốn cho rằng lấy tu vi cảnh giới bây giờ của Vân Phá Thiên chỉ có Trúc Cơ tầng năm, một quyền này của hắn đập xuống, Vân Phá Thiên khẳng định chắc chắn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới lại bị đối phương chặn lại!
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Diệp Trần phát hiện ra nguyên do trong đó:
“Là Tiên khí hộ thân sao? Ta đúng là chủ quan!”
Hóa ra, quần áo Vân Phá Thiên mặc trên người này chính là pháp y hộ thể cấp bậc Tiên khí cực kỳ hiếm có, khác biệt với những pháp bảo kia cần phải có chân nguyên gia trì, cái pháp y hộ thể này, ở nơi này, cho dù không cách nào thể hiện đầy đủ tác dụng nhưng cũng đủ để ngăn chặn bốn năm thành lực đạo một chưởng kia của Diệp Trần!
Hơn nữa, bản thân Vân Phá Thiên có tu vi cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa cũng là pháp võ song tu, tu vi nhục thân cũng không kém hơn Diệp Trần bao nhiêu, cho nên như vậy mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn một chưởng này của Diệp Trần như vậy mới không chết!
Mà chờ khi Diệp Trần phản ứng lại, lại đuổi theo tới trước mặt Vân Phá Thiên một lần nữa, nhưng lúc này Vân Phá Thiên kia cũng đã luyện hóa được viên yêu đan kia, sau đó thì quanh thân xuất hiện một cỗ lực lượng pháp tắc cường hãn, bọc lại hắn vào trong đó khiến Diệp Trần không còn cách nào tới gần.
“Tiểu tử! Mối thù hôm nay, bản công tử nhớ kỹ! Ngày sau bản công tử sẽ đòi lại gấp bội! Ngươi chờ đó cho ta…”
Hai mắt Vân Phá Thiên kia đỏ ngầy, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, lời nói uy hiếp còn chưa nói xong thì cả người đã bị cỗng lực lượng không gian pháp tắc kia truyền tống đi tới tầng tinh vực tiếp theo.
Nói thì lâu, thật ra thì từ lúc Diệp Trần xuất hiện, đến lúc bốn người Vô Cực Tông, chết đã chết, trốn đã trốn chẳng qua cũng chỉ ở vài cái chớp mắt mà thôi.
Vâng ở trong rừng tuyết lớn như vậy cũng chỉ còn có hai người Diệp Trần và Lạc Huyền Băng.
“Vẫn là để hắn trốn thoát!”
Diệp Trần lướt người đi trở lại trước mặt Lạc Huyền Băng khẽ thở dài một hơi.
Tuy rằng việc Vân Phá Thiên trốn thoát thành công để cho Diệp Trần không nhiều thì ít có chút buồn bực, tuy nhiên thật ra thì cũng không tính là quá vượt ngoài ý muốn.
Dù sao cũng là nhân vật thiên kiêu của một đời, vô luận là tu vi hay là tâm trí, đều vượt xa người bình thường, hơn nữa các loại thủ đoạn bảo mệnh liên tiếp xuất hiện, để cho người ta khó lòng phòng bị, muốn hoàn toàn giết chết hắn thì khẳng định không có dễ dàng như vậy.
Lạc Huyền Băng khẽ vuốt cằm, vẻ chấn kinh hiện lên trên gương mặt xinh đẹp vẫn không có tán đi, không thể không nhìn Diệp Trần.
Nàng ta thật sự không nghĩ tới, Diệp Trần lại có thực lực như thế!
Chém giết hai tên thiên tài của Vô Cực tông dễ như trở bàn tay, dọa chạy một tên, hơn nữa ngay cả Vân Phá Thiên, tuy rằng may mắn chạy thoát nhưng cũng bị hắn đánh thành trọng thương!
Chỉ sợ cho dù là Long Thần kia cũng không có trình độ làm được như vậy a?
Chẳng lẽ thiên phú của người này lại còn ở phía trên Long Thần sao?
“Ngươi sao thế? Còn có thể kiên trì được không? Ta tới giúp ngươi xử lý vết thương một chút a?”
Diệp Trần nhìn thấy lưng của Lạc Huyền Băng, chiếc váy dài sớm đã bị máu tươi thẩm thấu toàn bộ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lo lắng.
Nói đến, kiếp trước hai người cũng coi như là có quan hệ bằng hữu không tệ, tuy rằng nữ nhân này hơi lạnh lùng một chút, luôn luôn đối với hắn coi như không thấy, nhưng đối với Hi Nguyệt lại như muội muội của mình.
Mắt thấy nàng ta bị thương nặng như vậy, Diệp Trần tự nhiên không thể mặc kệ không để ý tới.
Đang khi nói chuyện, Diệp Trần muốn đưa tay đỡ Lạc Huyền Băng lúc này đã lung lay sắp đổ, sau đó chữa thương cho nàng ta.
Nhưng không ngờ, Lạc Huyền Băng không biết là dây thần kinh nào không đúng chỗ, bỗng nhiên liên tiếp lùi lại mấy bước, quát lạnh một tiếng nói:
“Ngươi! Không được phép đụng vào ta!”
Diệp Trần lập tức kinh ngạc, vừa mới duỗi tay ra thì lập tức cứng ngắc ở đó, không thể không buồn cười nói:
“Ta nói này đại tỷ, nếu ta không đụng ngươi thì làm sao chữa thương cho ngươi được? Ngươi cần phải biết, ở cái nơi này, ngay cả pháp bảo trữ vật đều không thể sử dụng, không có đan dược chữa thương, mà miệng vết thương của ngươi lại nghiêm trọng như thế, nếu như không xử lý kịp thời rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng của ngươi!”
Lạc Huyền Băng nghe được lời này của Diệp Trần thì sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, hiển nhiên cũng hết sức rõ ràng, Diệp Trần nói ra đều là tình hình thực tế, thương thế của nàng ta bây giờ nếu như cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, đừng nói là tranh tài cao thấp một trận với những thiên kiêu khác, thậm chí rất có thể sẽ bị mất mạng ở chỗ này!
Chỉ có điều, nàng ta đối mặt với Diệp Trần, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, từ đó có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm cảnh của nàng, điều này làm cho nàng ta không dám đi mạo hiểm, không dám cùng với nam nhân này sinh ra bất cứ một chút gút mắc tình cảm nào.
Sau khi xoắn xuýt một phen, cuối cùng Lạc Huyền Băng cắn răng một cái, tiếp tức một mặt lãnh đạm, nói:
“Ta làm sao biết ngươi có muốn hại ta hay không? Nói tóm lại, không cho phép ngươi tới gần ta! Thương thế của ta cũng không cần đến ngươi quan tâm!”
Nói xong lời này, dưới chân Lạc Huyền Băng bỗng nhiên nhún một cái nhún người nhảy lên, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đáng tiếc, nàng ta bây giờ đã bị thương rất nặng, làm sao có thể chịu đựng được khi di chuyển, vừa mới vọt ra ngoài mấy ngàn mét thì lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, sau khi phát ra một tiếng kêu to thì ngay lập tức từ trên không trung nặng nề rơi xuống.
Càng thêm hỏng bét chính là, không biết có phải là thiên ý hay không, thật dúng lúc ở phía dưới lúc này bỗng chiên chính là cả một đàn yêu thú!
P/S: Ta thích nào….chương 4