Diệp Trần nghe xong Tào Văn, lập tức nhướng mày, lại nghĩ tới cảnh tượng trước đó gặp được trên đỉnh Everest, trên mặt không thể không hiện ra vẻ âm trầm:
“Thế lực của Bồng Lai tiên giới ở bên trong Hoa Hạ quốc cũng đã thẩm thấu đến trình độ như vậy rồi sao?”
Tỉnh Thiên Nam nằm ở vùng nội địa của Hoa Hạ, nếu như ngay cả nơi này cũng đã bị Bồng Lai tiên đảo âm thầm khống chế, vậy thì có thể hình dung được thế lực của Bồng Lai tiên đảo ở Hoa Hạ quốc đã thẩm thấu tới tình trạng kinh khủng bực nào!
“Hừ!”
Sau khi ông chủ quách kia nghe xong lời này của Tào Văn thì hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười trêu tức:
“Xem ra coi như ngươi có thể tự hiểu được! Không sai, Thẩm gia sở dĩ muốn lưu lại cái mạng chó của ngươi, để ngươi sống ở chỗ này, chính là muốn làm nhục nhã ngươi ngay trước mặt toàn bộ người của Vân Châu, làm cho Tào gia của các ngươi phải nhục nhã!”
“Này! Nhớ năm đó, lúc Tào gia các ngươi cường thịnh, hùng bá một tỉnh, ở trên toàn bộ Hoa Hạ quốc đều có thể đưa thân vào mười vị trí đầu, đó là phong quang tới mức nào!”
“Bây giờ gia chủ Tào gia còn sống nhưng sống giống như một con chó, bị người mắng chửi tùy ý, nếu như Tào Tứ Gia ở dưới suối vàng biết thì chỉ sợ cũng phải tức giận đến từ dưới lòng dất bò ra ngoài a!”
Ông chủ Quách càng nói càng hưng phấn, bắt đầu trào phúng làm nhục gia chủ Tào gia ngày xưa ở trước mặt mọi người không kiêng kỵ chút nào, đây cũng là một trong những niềm vui lớn nhất trong ngày của hắn.
Đằng!!
Tào Văn nghe được câu nói cuối cùng kia thì hai mắt lập tức bỗng nhiên trừng một cái, hai mắt đột nhiên đỏ hoe lên, song quyền gắt gao nắm chặt lại, đầu ngón tay thậm chí đã đâm sâu vào trong thịt!
“Ngươi nói ta còn được! Nhưng là! Không cho phép nói tới chú Tứ của ta!”
Tào Văn đằng đằng sát khí, thế nhưng tu vi của hắn không cao và không đủ gây ra mối đe dọa cho đám người ông chủ Quách.
Ông chủ Quách thấy thế thì lại càng cười to hơn, cố ý vỗ ngực, hiện ra vẻ mặt sợ hãi, khôi hài nói:
“Oa! Không hổ là gia chủ Tào gia ngày xưa a, ánh mắt này thật là lạnh lùng, thật là đáng sợ a! So với con chó săn lão tử nuôi trong nhà kia còn hung ác hơn a!”
“Ha ha ha!”
Đám đàn em của ông chủ Quách, nghe được điều này thì lập tức thi nhau cười vang.
“Ta muốn làm thịt ngươi!!”
Tào Văn hét lớn một tiếng, cũng không lo được tu vi của mình không bằng người, ngay lập tức ông chủ Quách lao tới.
“Muốn chết!!”
Đằng sau ông chủ Quách đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung nhiên tới tiếp đón Tào Văn, người này khí thế ngập trời, rõ ràng là có tu vi tông sư Hóa Kình!
“Hắn là đồ chơi của Thẩm gia, không được làm tổn thương tới tình mạng của hắn…!”
Ông lão Quách còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở một câu.
Mà đúng vào lúc này, ai cũng không có để ý tới, khóe miệng của Diệp Trần bỗng nhiên hơi nhếch lên, thấp giọng nói một câu, tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được:
“Quy Tắc Chi Lực, Tước đoạt!”
Ông ~~
Có một sự dao động nhẹ trong không gian xung quanh, lúc người đàn ông trung niên kia đang xuất thủ, còn khí thế trùng thiên, thế nhưng là lúc nắm đấm của hắn sắp rơi vào nắm đấm của Tào Văn thì lại trở nên vô cùng yếu ớt, phảng phất như thể lực lượng trên người đột nhiên bị rút đi toàn bộ.
Ầm!
Cuối cùng thì nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, ngoại trừ Diệp Trần ra thì cho dù là ai cũng không nghĩ tới, bị đánh bay ra ngoài vậy mà không phải Tào Văn mà là thủ hạ của ông chủ Quách kia!
“Làm sao có thể như vậy?”
Tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả chính Tào Văn trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
“Ta…thế mà đánh thắng một tên tông sư Hóa Kình?”
Phải biết, tuy rằng hắn sớm đã bước chân vào hàng ngũ tu chân, thế nhưng là thiên phú thực sự quá kém, chỉ sợ ngay cả võ giả nội kình bình thường hắn cũng không phải là đối thủ, mà bây giờ lại đột nhiên đánh bại một tên tông sư Hóa Kình, thực sự là không thể nào tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Tào Văn nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, Diệp Trần thì hướng hắn gật đầu, khẽ cười nói:
“Hôm nay có ta ở đây, ngươi muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, không có ai có thể ngăn cản được ngươi!”
Tào Văn lập tức giật mình, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kích động:
“Vâng! Diệp tiên sinh!”
Đối với lời nói của Diệp Trần, Tào Văn từ trước đến nay đều tin tưởng vô điều kiện, trước kia là như thế, bây giờ cũng thế.
“Mẹ nó! Còn đực mặt ra đó làm cái gì? Còn không lên cho ta!”
Một bên khác ông chủ Quách lúc này sớm đã tức giận đến nổi trận lôi đình, hướng về thủ hạ của mình ở xung quanh hét lên.
Đám thủ hạ kia nghe được mệnh lệnh của ông chủ, tuy nhiên bởi vì tình cảnh vừa rồi, trong lòng còn có chút run run, thế nhưng lại không thể không ra tay.
Tuy nhiên:
Những người này chỉ cần tiếp cận tới trước mặt Tào Văn thì tu vi của bon họ bị Diệp Trần tước đoạt đi một cách dễ dàng, từng tên hoàn toàn trở thành người bình thường không có bất kỳ tu vi gì.
Sau đó, những thực khách kia đang vây xem ở xung quanh lập tức thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Vốn trong những người này, người có thực lực yếu nhất chính là Tào Văn thì bây giờ lại giống như hổ lao vào giữa đàn sói, đánh cho nhóm cao thủ võ đạo ngày bình thường cao cao tại thượng, từng tên phải kêu cha gọi mẹ, chỉ trong chốc lát toàn bộ co quắp nằm dưới sàn nhà kêu rên không thôi.
Mà ngay cả Tào Văn, ở trong nháy mắt đó cũng cảm thấy mình giống như trở thành cao thủ tuyệt thế!
Ông chủ Quách nhìn thấy thủ hạ của mình bị Tào Văn hành hung một trận thì ngay lập tức vẻ mặt lúc này trở nên tái mét, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng khó tin.
Hắn có thể cảm ứng được rất rõ ràng, tu vi của Tào Văn rất yếu, thậm chí ngay cả võ giả nội kình cũng không bằng, hơn nữa võ công thì có rất nhiều sơ hở, nhiều nhất cũng chỉ có thực lực nội kình tiểu thành mà thôi.
Thế nhưng là, một tên yếu kém như vậy lại có thể đánh bại hơn mười tên thủ hạ của hắn!
Phải biết, trong những tên thủ hạ này của hắn, thế nhưng là có khoảng ba tên là tông sư Hóa Kình!
“Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!”
Ông chủ Quách rống lớn một tiếng, dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, ngay lập tức lưu lại dấu chân thật sâu trên sàn nhà, cả người nổ bắn mà ra, hung hăng tung ra một quyền hướng Tào Văn đập tới!
“Ta còn không tin! Ta sẽ đánh bại ngươi cái tên phế…há!!”
Ông chủ Quách còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình lập tức biến mất không thấy đâu nữa, trên người bỗng nhiên cảm thấy vô cùng suy yếu!
Mà lúc này, Tào Văn sớm đã tránh thoát nắm đấm của hắn, rồi mới hướng trên mặt của hắn hung hăng giáng xuống!
“Đây là tình huống gì?”
Ông chủ Quách điên cuồng hò hét trong lòng một tiếng, theo bản năng muốn tránh né, thế nhưng thân thể thực sự quá yếu, căn bản không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Ầm!
Nắm đấm của Tào Văn cuối cùng hung hăng đập vào trên sống mũi của ông chủ Quách.
Phốc!
Máu mũi trong nháy mắt tung bay ra ngoài!
“Phế vật! Ngươi lại dám đánh ta?”
Sau khi ông chủ Quách gắng gượng đững vững thân hình thì lập tức tức giận quát lớn.
“Ta là phế vật, vậy ngươi lại là cái gì?”
Tào Văn cười lạnh, lần nữa nghiêng người tiến lên, chân đá tay đấm cho ông chủ Quách một trận, ông chủ Quách bị Diệp Trần dùng lực lượng pháp tắc tước đoạt, nơi nào còn có sức phản kháng, chỉ có thể bị Tào Văn đánh cho nằm bẹp xuống.
Thẳng đến lúc ông chủ Quách bị đánh cho phải quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin tha, Tào Văn cũng mệt mỏi đến thở gấp, lúc này mới tính dừng tay.
“Đi thôi! Mang ta đi gặp Thẩm Thanh Sơn kia một lần!”
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng.
Tào Văn vội vàng khom người xưng vâng, rồi mới hướng về phía ông chủ Quách đang quỳ trên sàn nhà đạp cho cái nữa, nói:
“Còn không tranh thủ thời gian đẫn đường, Diệp tiên sinh muốn gặp ông chủ của ngươi!”
Ông chủ Quách nhịn đâu, vội vàng gật đầu xưng vâng, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ:
“Thứ không biết sống chết! Chờ tới khi gặp được Thẩm gia, thì các ngươi khắc biết!”
P/S: Ta thích nào….chương 4.