Tuyệt Vô Địch mấy năm này liều mạng tu luyện, chì là vì để một ngày có thể tự tay giết chết người kia, chỉ có như vậy mới có thể thực sự chiến thắng tâm ma của mình.
Thế nhưng là, người đó vậy mà chết rồi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội có thể hoàn toàn chiến thắng tâm ma a!
Dù sao, ngươi vĩnh viễn không cách nào đánh bại một người đã chết!
Tuy nhiên bây giờ hắn dường như tìm được người thay thế tuyệt hảo!
Tuy rằng “Người thay thế” này chỉ là có chút giống với người kia, cũng không thể hoàn toàn thay thế tâm ma của mình, tuy nhiên ít ra thứ mà hắn luôn giữ ở dưới đáy lòng, có một nơi để có thể phát tiết được.
“Rất tốt!”
Tuyệt Vô Địch liếc mắt nhìn Diệp Trần thật sâu lần nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Đối với lời nói này của Tuyệt Vô Địch, Diệp Trần không để vào mắt.
Có lẽ, trước đó khi tiến vào Mê La Tinh Hải, Tuyệt Vô Địch còn đủ tư cách để trở thành đối thủ của hắn, nhưng đối với Diệp Trần bây giờ mà nói thì Tuyệt Vô Địch đã quá yếu!
“Đa tạ tiền bối!”
Sau khi cả đoàn người Kình Thương tông rời khỏi, Diệp Trần hướng về phía ông lão tóc trắng kia chắp tay, nói một tiếng cám ơn.
Ông lão tóc trắng kia khoát tay áo, nói:
“Tiểu tử! Người của Kình Thương tông đều là kẻ hẹp hòi, ngươi đắc tội bọn họ thì cẩn phải coi chừng!”
Ông lão tóc trắng nói xong lời này, quay đầu lại hướng về phía hơn mười tên thiên tài của Phượng tộc đã từ trên lưng Kim Sí Đại Bằng nhảy xuống, nói:
“Lũ ranh con! Các ngươi ở chỗ này đăng ký, lão phu ở trên núi chờ các ngươi!”
Nói xong lời này, Kim Sí Đại Bằng nhún một cái lập tức phóng lên trời cao, hướng đỉnh núi Thiên Kiếp cao trăm vạn mét kia mà bay đi.
Diệp Trần theo bản năng hướng đám thiên tài Phượng tộc kia nhìn một cái, vậy mà thấy được một người quen.
Phong Hoa Vũ!
“Hóa ra nàng ta là người của Phượng tộc!”
Diệp Trần không thể không âm thầm lẩm bẩm một câu.
Phong Hoa Vũ lúc này so với hơn mười năm trước đó, rõ ràng tiến bộ rất nhiều, dường như đã mơ hồ đụng chạm đến cánh cửa Phản Hư Chân Quân.
Năm đó ở bên trong Mê La Tinh Hải, Diệp Trần, Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ ba người đi tới cuối cùng, phân biệt tiến vào ba cửa chữ Thiên, Địa, Nhân.
Diệp Trần thu hoạch được tự nhiên là lớn nhất, không chỉ lĩnh ngộ được bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc mà còn chiếm được Thế Giới Chi Tâm của Hạo Thiên giới.
Phong Hoa Vũ tuy rằng chỉ tiến vào cửa chữ Nhân, nghĩ tới thu hoạch chắc là tuyệt sẽ không nhỏ.
Ngay vào lúc Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói chua chát:
“Chà chà! Nhìn thấy mỹ nữ, ngay cả con mắt không thể di chuyển!”
Hóa ra lại là Hi Nguyệt, không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, nhìn thấy Diệp Trần ngẩn người nhìn chằm chằm vào Phong Hoa Vũ thì lập tức không hiểu vì sao lại tức giận.
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, đưa tay ở trên đầu Hi Nguyệt gõ nhẹ một cái:
“Làm sao vậy? Ngươi ăn dấm rồi? Vậy sau này ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, như vậy được chứ?”
Khuôn mặt của Hi Nguyệt hơi đỏ lên:
“Ta nhổ vào! Bản cô nương ăn loại giấm nào? Ngươi cái tên này chẳng những nói chuyện ngọt xớt lại háo sắc, còn cuồng không biên giới, ngay cả trưởng lão của Kình Thương tông ngươi cũng dám chọc, ta xem ngươi a, sớm muộn gì cũng phải gặp tao ương!”
Diệp Trần một mặt ủy khuất nói:
“Hi Nguyệt, lời này của ngươi nói không đúng! Ta vừa rồi thế nhưng vì ngươi mà ra mặt a! Ngươi không cảm tạ ta coi như thôi đi, làm sao còn rủa ta đây?”
Hi Nguyệt ngay lập tức làm một cái lườm:
“Ta xác thực cần phải cảm ơn ngươi thật tốt! Nhờ có những gì mà ngươi làm ra, Kình Thương tông kia chắc chắn sẽ để mắt tới chúng ta, chẳng những ngươi sẽ gặp phải tao ương mà ngay cả bản cô nương sợ rằng cũng phải gặp xui xẻo theo!”
Diệp Trần nghiêm mặt nói:
“Chuyện này thì ngươi yên tâm! Chỉ cần có ta ở đây, không có ai có thể khi dễ được ngươi!”
Hi Nguyệt thấy thần tình nghiêm túc của Diệp Trần, cũng không giống như là thuận miệng nói ra, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:
“Thôi đi! Đừng tưởng rằng may mắn đánh bại được Lăng Hiêu thì đã cảm thấy chính mình đã rất ghê gớm rồi, ngươi căn bản cũng không biết sự lợi hại của Kình Thương tông!”
Nói đến đây, trên mặt Hi Nguyệt lại hiện ra vẻ lo âu nồng đậm, thấp giọng tự nhủ:
“Nói đến, Kình Thương tông và Lạc Hà tông chúng ta có mối quan hệ không tệ, thực sự không được ta cũng chỉ có thể tìm trưởng bối trong môn giúp đỡ!”
Hai người lại trở lại trước đài đăng ký, tên Lưu chấp sự nhìn thấy Diệp Trần thì lập tức liên tục cười lạnh:
“Tiểu tử! Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a! Đắc tội Kình Thương tông, không tranh thủ thời gian chạy trốn đi vậy mà còn muốn tham gia khiêu chiến?”
Diệp Trần thản nhiên nói:
“Liên quan gì đến ngươi!”
“Ngươi!”
Lưu chấp sự lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì phọt ra máu, tuy nhiên sau đó lại cười:
“Thôi được! Ngươi đã một lòng muốn chết, vậy bản chấp sự cũng không ngăn cản ngươi!”
Nói xong lời này, Lưu chấp sự chỉ vào một khối tượng đài làm bằng ngọc cao trăm mét, nói:
“Lấy bàn tay của ngươi đặt ở trên, rót chân nguyên vào, sau đó thì dùng ý niệm khắc tên của ngươi lên!”
Diệp Trần đi lên trước, theo lời đưa bàn tay lên, ấn ở trên tượng đài được làm bằng ngọc kia sau đó thì không chế chân nguyên của mình ở cảnh giới Hóa Thần tầng một, đồng thời dùng ý niệm viết tên của mình lên.
Ông ~~
Sau khi Diệp Trần chậm rãi rót chân nguyên vào, trên tượng đài được làm bằng ngọc kia lập tức bắt đầu hiện ra từng chữ sáng lên.
Tính danh: Diệp Trần
Cảnh giới: Hóa Thần tầng một
Tuổi tác: 30 tuổi
Tông môn: Không
…
Tin tức cơ bản của Diệp Trần lập tức được khắc ở trên tượng đài làm bằng ngọc kia.
30 tuổi đạt tới cảnh giới Hóa Thần tầng một, cho dù phóng tầm mắt toàn bộ Tu Chân giới thì cũng đã là cực kỳ xuất sắc.
Chỉ có điều ở chỗ trước mắt này, mọi người đều là nhân vật thiên tài, cho nên cũng không có gì nổi bật, chỉ có thể coi là đã ở trên trình độ trung đẳng mà thôi.
Cho nên cũng không có gây ra sự chú ý của mọi người, duy chỉ có bên trong đám thiên tài Phượng tộc, Phong Hoa Vũ nhìn thấy hai chữ Diệp Trần, thần sắc hơi có chút biến hóa, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại lắc đầu, thấp giọng tự nhủ:
“Tính cách của người nọ thì cũng rất giống với người kia, đáng tiếc thực lực chỉ sợ kém xa…”
Lưu chấp sự nhìn thấy tin tức Diệp Trần để lại trên tượng đài bằng ngọc, trên mặt lập tức hiện ra vẻ giễu cợt:
“Chỉ là Hóa Thần tầng một mà thôi, hơn nữa còn là tán tu không có bất kỳ môn phái nào, cũng dám lớn lối như thế, thật sự là không biết mùi vị!”
Nói xong thuận tay ném cho Diệp Trần một khối ngọc bài truyền tống đã được ghi tin tức của Diệp Trần vào, cười lạnh nói:
“Cầm cho chắc khối ngọc bài này, đây là phù hộ mệnh bảo vệ tính mạng cho ngươi!”
Dựa theo quy tắc của cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu thì bất kỳ người nào cũng có thể tham gia, tuy nhiên cũng không phải là người nào cũng có thể chân chính đứng ở trên lôi đài.
Dù sao, số lượng thiên tài toàn bộ Tu Chân giới thực sự quá nhiều, quả thực chính mà một con số thiên văn, nếu như cứ tiến hành tỷ thí một trận rồi lại một trận thì chỉ sợ mấy chục năm tỷ thí cũng không xong.
Tất cả người dự thì, sau khi cầm ngọc bài, trước tiên phải trải qua một vòng đấu loại trực tiếp đó là: Đi bộ leo lên trên đỉnh núi Thiên Kiếp.
Núi Thiên Kiếp cao tới trăm vạn mét, hơn nữa ở trên núi có rất nhiều yêu thú, nguy hiểm cực cao!
Trên cơ bản, sau khi trải qua vòng đấu loại trực tiếp thì ít nhất có thẻ đảo thải hơn chín mươi phần trăm người dự thi, sau đó chính là tiến vào Thiên Kiếp thần tháp, cân nhắc mức tiềm lực cao thấp.
Chỉ có người dự thi có mức tiềm lực trong một trăm người đứng đầu mới có tư cách tiến vào chiến lôi đài cuối cùng để tranh đoạt vị trí thập đại thiên kiêu!
Căn cứ vào kinh nghiệm của Lưu chấp sự thì loại chỉ có tu vi cảnh giới Hóa Thần như Diệp Trần này, hơn nữa còn không phải xuất từ danh môn đại phái thì ngay cả vòng loại trực tiếp này chỉ sợ cũng không thể qua được, thậm chí nói không chừng sẽ mất mạng ở trong miệng yêu thú.
P/S: Ta thích nào…chương 4