Cạch!
Sau khi trải qua một lát yên tĩnh, thanh kiếm lớn được Hỗn Độn pháp tắc biến thành kia lập tức hung hăng lắc lư một cái, trên thân kiếm đã xuất hiện vết rách!
Sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ giống như không thuộc về thế giới này xâm nhập vào trong thân thể hắn:
“Phốc!”
Sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, Diệp Trần trực tiếp bay ngược ra đằng sau, toàn thân không thể không rung động một lúc, tính cả thanh kiếm khổng lồ được phù văn Hỗn Độn pháp tắc biến thành cũng lập tức trở nên ảm đạm đi rất nhiều, hơn nữa còn xuất hiện từng đường vết rách, như thể lúc nào cũng có thể vỡ tan!
“Con quái vật này! Thật mạnh!”
Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một tiếng, trước kia hắn chỉ cần tế ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì sẽ không gặp chuyện gì bất lợi, thậm chí so với Thần khí còn muốn cường hoành hơn nhiều lắm, bây giờ thế mà lại bị một kích của con Hỗn Độn thú này mà suýt chút nữa chấn vỡ một cách dễ dàng!
Thậm chí, Diệp Trần có thể cảm nhận được, Hỗn Độn thú vì không muốn phá hỏng tấm thân thể này của mình, cho nên có lẽ cũng không hề sử dụng toàn lực!
Phải biết, con Hỗn Độn thú trước mắt này bị Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trấn áp một trăm cái kỷ nguyên, thực lực đã suy yếu hơn phân nửa, thế mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ tới như vậy, vậy lúc nó ở thời kỳ toàn thịnh thì thực lực của nó cường đại tới mức nào?
Diệp Trần quả thực không dám tưởng tượng!
“Ngươi không đạt được thân thể hỗn độn thì ở trong mắt ta ngươi chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi!
Hỗn Độn thú quát lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên mở ra cái miệng đỏ lòm to như chậu máu:
Sưu!
Một vệt kim quang từ trong miệng Hỗn Độn thú phun ra, trong nháy mắt hóa thành một cái võng lớn, hướng về phía Diệp Trần rạp trời kín đất mà bay tới.
Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ cường đại, đành phải nhanh chóng lùi lại một lần nữa.
Tuy nhiên, Hỗn Độn thú đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc thì hiển nhiên là vượt xa Diệp Trần, cho dù Diệp Trần đã sử xuất tất cả vốn liếng, thế nhưng lại căn bản là không có cách nào thoát khỏi tấm lưới lớn màu vàng kim kia, cả người cuối cùng vẫn bị trùm ở trong đó!
Hơn nữa,
Tấm lưới lớn màu vàng kim kia sau khi bọc Diệp Trần lại, mặc cho Diệp Trần vận dụng các loại thủ đoạn đều không thể xé rác tấm lưới nhìn mỏng như cánh ve kia, hơn nữa lưới lớn màu vàng kim bắt đầu nhanh chóng co vào, chỉ chốc lát sau cũng đã trói buộc chặt Diệp Trần vào trong đó, làm cho hắn không thể cử động được một chút nào!
Ngay sau đó, Diệp Trần cảm nhận giống như ngay cả nguyên thần của mình, cũng bị tấm lưới lớn màu vàng kim kia trói buộc, thậm chí ngay cả bản thân muốn tự bạo cũng không thể làm được!
“Tiểu tử nhân loại! Ta đã nói rồi, lực lượng của ngươi đối với ta mà nói, thực sự không đáng giá nhắc tới! Ta diệt đi nguyên thần này của ngươi, chiếm tấm thể xác này của ngươi!”
Giọng nói của Hỗn Độn thú như lôi âm cuồn cuộn, như thể ý chỉ của thần linh:
Sưu!
Sau khi giọng nói này rơi xuống từ trong mi tâm của Hỗn Độn thú bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh mang màu trắng, bắn thẳng tới Diệp Trần!
Vào lúc này, Diệp Trần đã thực sự cảm nhận được khí tức tử vong, cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, cảm nhận được cảm giác bất lực trước nay chưa từng có…
Đối phương quá cường đại, hắn căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, mặc cho hắn lấy ra bao nhiêu thủ đoạn, vẫn như cũ là cá nằm trên thớt, sinh tử của mình chỉ có thể mặc cho đối phương nắm giữ.
Ầm!
Đạo tinh mang màu trắng kia, không ngoài ý muốn một chút nào, trong nháy mắt chui vào trong mi tâm của Diệp Trần!
Toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, đầu ầm một cái giống như nổ tung.
Nguyên thần bị oanh kích trước nay chưa từng có, trong nháy mắt vỡ vụn ngay lập tức, ý thức cả người cũng bắt đầu nhanh chóng tan biến!
Bỗng nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như đều không tồn tại, tất cả mọi thứ toàn bộ đều không tồn tại, không cách nào cảm ứng được thân thể của mình, không cách nào cảm ứng được nguyên thần của mình, vẻn vẹn chỉ còn lại một tia chấp niệm cuối cùng kia, còn đang bảo lưu một chút xíu ý thức cuối cùng của hắn, hơn nữa còn lung lay sắp đổ, lúc nào cũng sẽ phải chôn vùi!
“Không! Ta không thể cứ chết đi như vậy! Tuyệt đối không thể!”
Diệp Trần bỗng nhiên nghĩ đến, còn có Hi Nguyệt, Hỗn Thế Ma Viên, Cửu U Thôn Thiên Mãng, người thân và bạn bè ở trên địa cầu trong Hạo Thiên giới, chí nguyện của Hạo Thiên đại đế, nhắc nhở của Nguyên Thủy đại đế….
Một khát vọng mạnh mẽ để tồn tại, để Diệp Trần liều mạng duy trì lấy một tia ý thức cuối cùng kia, từ đầu đến cuối không có tán đi.
“Ồ! Thế mà không thể xóa đi hoàn toàn nguyên thần của ngươi! Ý chí thật mạnh!”
Ngay cả Hỗn Độn thú trước đó hoàn toàn không có để Diệp Trần vào trong mắt, vào lúc này cũng không thể không phát ra một tiếng kinh hô.
Theo lý thuyết, lấy cảnh giới bây giờ của Diệp Trần và nó căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, chính như nó nói trước đó, Diệp Trần ở trong mắt nó quả thực nhỏ yếu như là con kiến hôi.
Thế nhưng là, chính là một con kiến hôi nho nhỏ như vậy, ý chí thế mà cứng cỏi tới mức như thế này, ở dưới nó toàn lực công kích nguyên thần của con kiến hôi nho nhỏ này thế mà không có lập tức bị chôn vùi, vẫn có thể bảo lưu ý chí tàn niệm, đây thực sự không thể tưởng tượng nổi!
“Diệt đi cho ta!”
Hỗn Độn thú vừa sợ vừa giận, lập tức quát lớn một tiếng nữa, lại một đạo tinh mang màu trắng bỗng nhiên nổ bắn ra tiến vào trong mi tâm của Diệp Trần.
Răng rắc!
Diệp Trần vừa mới ngưng tụ tàn niệm lại, thức hải lại bị trọng thương lần nữa, trong nháy mắt lại vỡ vụn ra một lần nữa.
“Không được! Lần này, sợ là thật không chịu nổi!”
Diệp Trần liều mạng muốn duy trì được một tia tàn niệm cuối cùng, thế nhưng lực lượng thần niệm của đối phưogn thật sự là quá mạnh, đã cường đại đến mức Diệp Trần căn bản không có cách nào ngăn cản!
Ngay vào lúc một tia chấp niệm cuối cùng bắt đầu dần dần bị chôn vùi:
Ông ~~
Trong thức hải Diệp Trần bỗng nhiên rung động một trận!!
Ngay sau đó, một tia tàn niệm chấp niệm cuối cùng kia của Diệp Trần vốn còn đang trôi nổi, giống như bèo không rễ đang trôi, lúc nào cũng có thể bị chôn vùi, nhưng lúc này chợt giống như tìm được một cái điểm dừng chân, tìm được một cái nơi có thể dựa vào!
“Là Vĩnh Hằng chi thạch!!”
Sau khi tàn niệm trở về thì lập tức hiểu được nguyên do trong đó.
Hóa ra ở bước ngoặt nguy hiểm cuối cùng, Vĩnh Hằng chi thạch đột nhiên xuất hiện ở trong thức hải của Diệp Trần, một lần nữa giúp hắn củng cố lại không gian thức hải, để một đạo tàn niệm cuối cùng của hắn, tìm tới một bến đỗ có thể tránh né, có thể tiếp tục kéo dài.
“Cái gì! Điều này sao có thể! Rống!!!”
Sau khi Hỗn Độn thú liên tục công kích hai lần bằng thần niệm thì phát hiện nguyên thần của Diệp Trần thế mà vẫn không bị chôn vùi hoàn toàn, lập tức tức giận nổi trận lôi đình, nhịn không được ngửa đầu lên trời gầm rú.
Thật ra thì, lấy thực lực cường hãn của nó, muốn diệt Diệp Trần đi quả thực dễ như trở bàn tay, chỉ cần dùng đôi sừng có thể phá hủy mọi thứ của nó, hủy đi nhục thân của Diệp Trần, làm cho nguyên thần của Diệp Trần không có chỗ ký thác, Diệp Trần tự nhiên sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Thế nhưng là, tấm thể xác nhân loại này của Diệp Trần đối với hắn mà nói, thật sự là quá quan trọng!~
Hắn đã chờ vô số cái kỷ nguyên, mới đợi tới được một cái thể xác hoàn mỹ, để hắn có thể lập tức thoát khỏi phong ấ của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, nếu như lúc này bảo hắn từ bỏ, lại há có thể cam tâm?
“Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể chống đến lúc nào!!”
Oanh! Oanh! Oanh!
Hỗn Độn thú dưới sự tức giận, bắt đầu khởi xướng một đợt lại một đợt công kích bằng thần niệm đối với Diệp Trần, muốn hoàn toàn đánh nát một tia tàn niệm kia ở bên trong thức hải của Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần bây giờ có Vĩnh Hằng chi thạch tọa trấn ở trong thức hải, thế mà vững như Thái Sơn, mặc cho Hỗn Độn thú công kích như thế nào đều không thể xóa bỏ hoàn toàn nguyên thần của Diệp Trần, ngược lại ở trong lúc liên tục bị công kích, thần hồn của Diệp Trần bắt đầu thay đổi nhanh chóng…
P/S: Ta thích nào….chương 2…..Kim Phiếu và TLT nha….