TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 8: Liễu Dương

“Là ta cho họ niềm tin đó đấy, các ngươi có ý kiến gì không?”

Lúc ba người Mộ Nguyên nhìn sang thiếu niên đang mỉm cười kia thì đều biến sắc, ánh mắt vui vẻ cũng phải ngưng trọng lại, hiển nhiên là bọn họ e ngại Mục Trần.

“Hừm, khẩu khí của ngươi cũng lớn thật. “

Mộ Nguyên nhanh chóng phục hồi tinh thần, y nhìn Mục Trần rồi hừ lạnh một tiếng. Bảy ngày trước, y đã đạt đến Linh Động cảnh sơ kỳ, mà hai người Tiết Đông, Tiêu Côn ở sau lưng y cũng sắp sửa đạt tới cảnh giới đó. Đội hình mạnh mẽ như thế chẳng lẽ Mục Trần lại dám làm gì hay sao?

Tiết Đông và Tiêu Côn ở bên cạnh cũng nhanh chóng có suy nghĩ tương tự, trong mắt bọn họ lộ ra hung quang, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm đi nhiều.

“Hôm nay chỉ giáo huấn bọn hắn một chút mà thôi, tại Bắc Linh viện này, người của Tây viện chúng ta nói chuyện còn chưa đến lượt đám Đông viện các ngươi xen vào.” Mộ Nguyên phủi tay, hừ lạnh nhìn Mục Trần: “Còn ngươi, ta nghĩ chắc qua ngày mai, ngươi cũng không có mặt mũi nào để nói câu này đâu.”

Đám đệ tử xung quanh thì như ve sầu ngủ đông, lặng lặng nhìn Mộ Nguyên ra vẻ chứ không dám mở miệng, một số đệ tử của Đông viện tuy trong lòng rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì.

Mộ Nguyên nói xong thì khẽ phất tay ra hiệu định bảo hai người Tiết Đông rời đi, hôm nay bọn họ ra uy một chút chỉ để dập bớt uy phong của đám người Đông viện thôi.

Đám người Tô Lăng lộ ra gương mặt phẫn nộ, nắm đấm siết lại nhưng lúc này khí thế của đối phương trội hơn nên dù có Mục Trần tới giúp thì cũng đành phải né thôi.

“Ta bảo này…”

Đột nhiên có một giọng truyền từ đằng sau, ba người Mộ Nguyên dừng bước quay lại, nhìn thiếu nước đang đứng trước người Tô Lăng. Lúc này, người kia đang nở nụ cười rất tươi.

“Các ngươi không định xin lỗi rồi hãy đi sao?”

Không gian chung quanh đột nhiên chìm trong yên lặng, không ít thiếu niên thiếu nữ ngạc nhiên nhìn thiếu niên đang cười tươi kia. Lúc này, mặc dù hắn đang cười nhưng dường như lại thêm chút gì đó lạnh lùng dữ dội.

Đám người Tô Lăng cũng cảm thấy ngạc nhiên, mặt ai nấy đều đỏ lên. Dĩ nhiên, bọn họ không hề nghĩ tới, trong tình huống này mà Mục Trần vẫn ra tay vì họ.

“Xin lỗi hả?”

Gương mặt Mộ Nguyên chợt tối sầm lại, y cười mỉa mai: “Ngươi dựa vào cái gì?”

Xưa nay y vốn là kẻ ngông cuồng ở Bắc Linh viện này, giờ muốn y xin lỗi thì chẳng phải tên này quá ngu ngốc rồi sao?

“Xem ra không thể nói chuyện nhẹ nhàng được rồi.”

Mục Trần gật đầu, không nói gì thêm, bước từng bước tới bọn ba người Mộ Nguyên.

Ba người Mộ Nguyên lạnh lùng nhìn Mục Trần đang đi tới, liếc mắt nhìn nhau hội ý, trong mắt cả ba thoáng hiện lên hàn quang.

Ở trong Bắc Linh viện, Mục Trần không được nổi tiếng cho lắm, trừ việc đánh bại Tiết Đông ra thì không có gì nổi bật cả, nhưng toàn bộ đệ tử Bắc Linh viện không ai dám khinh thường y, ngay cả những kẻ kiêu ngạo như Mộ Nguyên cũng rất e ngại y. Một kẻ có tư cách tham dự Linh lộ há có thể đơn giản được sao?

Cho nên…

“Ra tay đi!”

Mộ Nguyên quát khẽ một tiếng, linh lực trên tay y lập tức tuôn ra, chân y giẫm mạnh xuống đất, lao thẳng tới Mục Trần. Ở đằng sau y, Tiết Đông và Tiêu Côn, một trái một phải nhanh chóng đuổi theo rất ăn ý.

Xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên, rõ ràng không ai nghĩ tới chuyện ba người Mộ Nguyên lại liên thủ với nhau dứt khoát như thế, cả ba người bọn họ đều xếp trong tốp mười người mạnh nhất Tây viện đấy.

Trong ba người, thực lực của Mộ Nguyên là cao nhất. Y đã đạt tới Linh Động cảnh sơ kỳ nên công kích của y sắc bén nhất, linh lực bao trùm hai tay, chưởng phong như đao nhắm thẳng tới phía Mục Trần.

Nhưng lúc chưởng phong đáng sợ kia sắp đánh trúng Mục Trần, người kia đột nhiên bước sang ngang nửa bước, thân hình áp sát Mộ Nguyên. Trên khuôn mặt thanh tú kia, hai hàng lông mi cũng nhăn lại như lợi kiếm rời vỏ, gương mặt vốn hiền lành chợ trở nên lạnh lùng, lộ ra sức tấn công cực kỳ mãnh liệt.

Mục Trần không đối chiêu với Mộ Nguyên mà chỉ nhắm đến Tiết Đông và Tiêu Côn đang theo sát phía sau. Linh lực màu đen che phủ đầu ngón tay, năm ngón tay mở lớn mang theo tiếng gió đánh tới hai người kia.

Ở phía sau, hai người Tiết Đông cũng bị chiêu thức của Mục Trần làm cho kinh ngạc, nhưng bọn họ lại không đủ thời gian để tránh né nên chỉ biết cắn răng vận chuyển sức mạnh toàn thân đánh ra một quyền.

Chỉ cần bọn họ quấn lấy Mục Trần trong giây lát thì Mộ Nguyên có đủ thời gian quay lại giúp đỡ, đến khi đó, cả ba có thể dễ dàng vây công hắn.

Xếp hạng của hai người Tiết Đông ở Tây viện khá cao nên hiển nhiên họ không phải là người bình thường, chẳng qua bọn họ đoán sai thực lực của thiếu niên trước mắt, không ngờ hắn lại chiến đấu thuần thục đến mức ghê gớm như thế.

Khi sắp tiếp xúc với nắm đấm của hai người kia, bàn tay Mục Trần đột nhiên lướt qua, đánh thật mạnh lẽ cổ tay bọn họ.

Quyền của hai người Tiết Đông hướng về phía trước, nhưng giờ lại dễ dàng bị đánh vào điểm yếu nên không khỏi ngã nhào tới trước. Trong lúc bọn họ còn chưa đứng vững thì chưởng phong của Mục Trần lướt qua cánh tay hai người như linh xà xuất động, không chút khách khí đánh thẳng lên lồng ngực bọn họ.

“Bụp!”

Âm thanh trầm thấp vang lên, thân thể hai người Tiết Đông bay ngược ra sau trước sự kinh ngạc của mọi người rồi rơi mạnh xuống đất. Hai người họ kêu la thảm thiết, quần áo trước ngực đã hoàn toàn nát bấy.

Chỉ giao đấu một chiêu mà hai người Tiết Đông đã thảm bại hoàn toàn.

Tới khi tiếng kêu la thảm thiết của hai người Tiết Đông vang lên thì đám đệ tử xunh quang mới kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra, họ đồng thời tự hỏi, không phải quá nhanh rồi sao?

“Mục Trần!”

Tiếng thét phẫn nộ truyền tới từ đằng sau, Mộ Nguyên nhìn thấy cảnh ban nãy thì hết sức tức giận, mặt đỏ bừng lên. Y thực sự không nghĩ tới Mục Trần sẽ tránh mình rồi đánh hai người kia trước.

“Viêm chưởng!”

Linh lực màu đỏ trên hai tay Mộ Nguyên bùng lên như một ngọn lửa khiến không khí xung quanh nóng lên không ít.

Đệ tử xung quanh thấy thế cũng nhộn nhạo hẳn lên, đây là thực lực của người xếp thứ hai của địa giới Tây viện sao?

Lúc này, Mục Trần quay người nhìn Mộ Nguyên đang giận dữ lao tới, bàn tay nắm chặt thành quyền, không hề có ý định né tránh, linh lực màu đen cuồn cuộn bùng lên, rồi hắn cũng tung ra một quyền.

“Rầm!”

Quyền chưởng va mạnh vào nhau, hai luồng linh lực đỏ đen cuộn lại khiến không gian bị chấn động. Gương mặt Mộ Nguyên đỏ hẳn lên, cơ thể run bần bật, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng, bước chân lảo đảo lui lại, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.

Chỉ một chiêu đã phân định thắng thua.

Tuy hai người đều là Linh Động cảnh sơ kỳ, nhưng rõ ràng việc ngưng tụ linh lực của Mục Trần hoàn toàn hơn xa Mộ Nguyên.

Hai người Tiết Đông bị đánh ngã xuống thấy cảnh này cũng trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng Mộ Nguyên cũng ở cảnh giới Linh Động cảnh sơ kì nhưng lại không đỡ nổi một quyền của Mục Trần sao?

“Không thể nào!” Mộ Nguyên chật vật ngồi trên mặt đất cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, vết máu trên miệng cũng quên lau đi.

“Mục ca thật là lợi hại”

Bọn người Tô Lăng ở cạnh đó cũng ngơ ngẩn, hớn hở mặt mày. Bọn họ không ngờ rằng trong tình cảnh một đấu ba mà Mục Trần lại hoàn toàn chiếm thế thượng phong như thế.

Khuôn mặt của Mục Trần vẫn điềm tĩnh như cũ, hắn nhìn chằm chằm Mộ Nguyên đang ngồi chật vật dưới đất, tươi cười nói: “Còn chưa định xin lỗi sao?”

Sắc mặt Mộ Nguyên khẽ biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nằm mơ đi!”

Dường như Mục Trần sớm đoán được y sẽ nói như thế nên gật đầu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, sau đó hắn bước tới chỗ Mộ Nguyên, linh lực màu đen dần hiện ra quanh hai tay bàn tay.

Mộ Nguyên nhìn thấy Mục Trần tiến tới với dáng vẻ tươi cười thì không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Mục Trần bước tới gần Mộ Nguyên, linh lực màu đen trên bàn tay càng thêm dày đặc, nhưng ngay khi hắn đứng sát bên người Mộ Nguyên thì chợt có tiếng vỗ tay vang lên.

“Ha ha, không hổ là người đã từng tham gia Linh lộ, nhưng ngươi làm thế không phải đã quá coi thường Tây viện chúng ta sao?”

Mục Trần nghiêng đầu nhìn về chỗ mọi người đang tách ra, tại đó có một người mang theo dáng vẻ tươi cười chậm rãi đi tới, những học viên xung quanh thấy vậy đều tự động lui lại, trong mắt thoát hiện lên chút sợ hãi.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thiếu niên kia dừng lại trước mặt Mục Trần. Gã có gương mặt anh tuấn, khóe miệng hơi nhếch lên kia toát lên vẻ kiêu ngạo. Lúc này, hắn khoanh tay trước ngực, nhìn Mục Trần bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con mồi.

Đây là người mạnh nhất địa giới Tây viện, Liễu Dương.

Đọc truyện chữ Full