“Zù zù zù”
Những tiếng xé gió rất nhỏ mà lạnh gáy đó, từ sâu trong rừng rậm tăm tối truyền ra, khiến cho trái tim Mục Trần bất giác co thắt.
Hắc Minh Uyên nơi nơi tràn ngập hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lấy tử vong lâm đầu, trong Hắc Minh Uyên còn có một sinh vật khiến con người nghe thấy mà sợ hãi.
Dù cho nó chỉ là một loại linh thú sơ cấp, tên gọi là Phệ Linh Phong.
Phệ Linh Phong chỉ to chừng bàn tay (LCT: úi mẹ ơi, con ong “chỉ” to chừng bàn tay, tưởng tượng là lạnh gáy rồi….), thực lực khó khăn lắm mới đạt được Linh Động cảnh sơ kỳ. Bất quá không một kẻ nào cho rằng mình may mắn khi đối diện Phệ Linh Phong này bên trong Hắc Minh Uyên, vì nó là một trong những sự kiện đáng sợ kinh hãi nhất.
Với cái thực lực đó của Phệ Linh Phong, dĩ nhiên nếu chỉ một con thì chẳng ai thèm sợ, bất kỳ cường giả nào ở đây cũng có thể tiện tay bóp cái là chết, bất quá…. chúng nó chưa bao giờ đi đơn độc một con. Mà mỗi lần ra khỏi tổ, đều xuất động đại quân lên đến…. hàng vạn.
Bọn chúng kéo đi đông đến mức nếu chỉ nhìn sẽ tưởng nhầm chúng là mây đen kéo tới. Nơi nào chúng đi qua, bất kể là linh thú hay sinh vật gì, cho dù thực lực có đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng chỉ cần một nháy mắt là còn lại bộ xương trắng.
Ngay cả mạnh như linh thú cao cấp trong Hắc Minh Uyên, nếu không may nghe tiếng động của đàn Phệ Linh Phong, có lẽ cũng phải tạm thời tránh đường.
– Tía! Đi mau, một đàn Phệ Linh Phong!
Mục Trần kiến thức không tệ, thính giác lại đặc biệt nhạy bén, những thứ đó đều được rèn luyện trong Linh Lộ, hắn ngay lập tức phát hiện chủ nhân của những tiếng “Zù zù” be bé kia là cái gì, vội vã cảnh báo Mục Phong.
Lời hắn vừa thốt ra, bọn người Mục Phong cũng lập tức biến sắc, ánh mắt kinh hãi, lão quyết định thật nhanh, vung tay lên quát:
– Phắn gấp, rời khỏi chỗ này!
Lập tức dẫn đầu đội ngũ nhắm một phương hướng trong Hắc Minh Uyên lao đi, bất chấp bọn người Liễu Kình Thiên đang chực chờ ăn tươi nuốt sống bọn họ. Nếu để đàn Phệ Linh Phong cuốn lấy, dù cho bản thân lão có khả năng thoát thân, nhưng binh lính Mục vực chắc chắn thương vong thể thảm.
Cả đoàn trăm người nói đi là đi, khiến cho đám người Liễu vực bên kia chẳng hiểu mô tê gì tròn mắt sửng sốt một chút. Liễu Kình Thiên cau mày, thần sắc khẽ động, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi.
– Là Phệ Linh Phong, đi!
Liễu Kình Thiên cũng y hệt quát lên, không một giây do dự dẫn người Liễu vực lao về một hướng khác, dĩ nhiên lão cũng thừa biết đàn Phệ Linh Phong khó gặm ra sao.
Hai đoàn đội vừa giương cung bạt kiếm ngay lập tức lui quân ngay tắp lực, không khí căng thẳng ở khoảng đất rừng kia chỉ nháy mắt trở lại bình thường, không còn một bóng người nào.
Một lát sau, từ trong khu vực tối tăm của rừng rậm, một mảng mây đen khổng lồ không thấy đâu là điểm cuối nhanh chóng thổi tới, những tiếng “zù zù” chấn động không khí, khiến lỗ tai người khó chịu đang tràn ngập không gian.
“Ầm ầm ầm…!”
Khi đám mây đen khổng lồ kia quét qua, dưới mặt đất rừng trống trải cũng đột ngột chấn động nứt ra, một đầu linh thú đen ngòm hình dáng hơi giống loài chuột chui ra từ trong đất, hoảng loạn chạy trốn.
Bất quá tốc độ của đám mây đen lại quá nhanh, cấp tốc bao phủ đầu linh thú nọ. Những tiếng gầm rống thê lương vang lên trong rừng tịch mịch, dần dần tiêu tán đi mất.
Mây đen tản đi, trở lại không trung, để lại mặt đất một bộ xương trắng hếu.
Nhìn kỹ lại trong đám mây khổng lồ đó, dĩ nhiên là vô số những con ong đen to cỡ bàn tay, trên miệng mỗi con ong đều là hai hàng răng nanh dữ tợn, máu tươi còn vương vãi trên bộ nanh kinh hoàng.
Nhân mã hai phía Liễu vực và Mục vực triệt thoái cực nhanh, dù vậy vẫn chưa đánh giá hết tốc độ của Phệ Linh Phong. Chỉ chốc lát sau, đám mây nọ tản ra, cả hai bên đều có hơn mười người chậm chạp rớt lại phía sau, những tiếng thét gào thảm thiết vang lên khi đám mây cuốn lấy họ.
Có máu tươi khơi dậy bản năng giết chóc, đàn Phệ Linh Phong lại phân ra thêm thành những đám nhỏ hơn như nước lũ màu đen tràn qua cánh rừng, truy đuổi hai nhóm nhân mã đang chật vật trốn chạy.
– Mau tránh!
Mục Phong nhìn thấy một đường màu đen xuyên qua đội hình, vội vàng quát.
Đội ngũ lập tức tách ra, cách nhau rất xa. Hai chi đội liếc nhìn dòng lũ màu đen hung tợn kia, đều cắn răng không dám trễ nãi xuyên rừng chạy trốn.
– Tiểu Mục tử!
Chu Dã nhìn thấy Mục Trần bị đường màu đen kia tách ra khỏi bọn họ, sắc mặt đại biến định mạnh mẽ xông qua đàn Phệ Linh Phong, nhưng may thay bị Mục Phong ngăn lại.
– Yên tâm đi, tiểu tử kia không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu, lại có bọn lão Đoạn đi chung. Trước hết chúng ta tránh khỏi đàn Phệ Linh Phong này đã, bọn họ ắt biết chỗ hội họp.
Mục Phong nhìn chằm chằm về bóng con trai bị dòng lũ đen cách ly càng lúc càng xa, khẽ cất giọng trấn an Chu Dã.
Chu Dã nghe thế, dù có hơi do dự một chút, nhưng cũng mạnh mẽ gật đầu. Mục Trần tuy tuổi còn trẻ, nhưng biểu hiện khiến người ta rất an tâm. Dù Hắc Minh Uyên hung hiểm cực độ, nhưng nếu hắn cẩn trọng có lẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Mục Phong vung tay, dẫn theo đám người sau lưng tiến về một hướng trong rừng thẳm, nhanh như gió tránh xa đàn Phệ Linh Phong hung mãnh hiếu sát.
– Không hay rồi.
Bên kia dòng lũ đen, Mục Trần nhìn thấy mọi người bị chia cắt cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn hiển nhiên không ngu xuẩn xông qua đàn Phệ Linh Phong để hợp lại với đội hình bên kia, mà nhanh chóng đổi một hướng khác chạy trốn, hiện tại cần phải tránh càng xa càng tốt cái đám mây đen tử thần này.
– Thiếu chủ, cẩn thận một chút.
Đoạn Vĩ cùng vài người theo sát Mục Trần, hiện giờ bị ngăn cách, thân là đại tướng Mục vực, lão phải bảo vệ tốt thiếu chủ Mục Trần, bằng không lỡ như hắn có vấn đề gì, thực lão sẽ không có mặt mũi nào gặp lại Mục Phong.
Mục Trần gật đầu, ánh mắt liếc nhìn ra sau, chợt rùng mình, vì cơn lũ đen kia đang hướng thẳng đến chỗ này một cách nhanh chóng.
– Đi mau!
Mục Trần quát khẽ, linh lực hắc ám tràn ngập cơ thể, bứt tốc đến tận cùng. Chỉ cần bị vướng lại với đàn Phệ Linh Phong, tất tử vô nghi.
Đoạn Vĩ cũng nhận thấy rõ nguy hiểm, nhanh chóng bám sát Mục Trần, không nói thêm lời nào.
Dù rằng tốc độ không chậm, nhưng đàn Phệ Linh Phong lại có tốc độ nhanh hơn. Mọi người đều nhận thấy rõ đàn Phệ Linh Phong càng lúc càng gần, sẽ nhanh chóng áp sát đoàn người.
– Chết bầm!
Đoạn Vĩ đã nhận thấy tình hình bất ổn, căm giận mắng to, định cắn răng quay lại ngăn cản.
– Đoạn thúc, đừng xung động!
Ngay khi Đoạn Vĩ vừa khựng lại, thì Mục Trần lập tức ôm lấy lão chỉ tay về sau:
– Chúng nó dường như muốn rút đi rồi…
Đoạn Vĩ sửng sốt đưa mắt nhìn lại. Quả nhiên đàn Phệ Linh Phong đột nhiên đình chỉ truy kích, chúng nó xoay quanh một chỗ, đột nhiên hướng về phía tây bắc lướt đi như cuồng phong.
Mục Trần cũng khá kinh ngạc nhìn theo, bất chợt cau mày, loáng thoáng nghe thấy một tiếng sáo trong trẻo tuyền đến từ phương xa….
Tiếng sáo nhỏ trong trẻo kỳ lạ, không phải là do đàn Phệ Linh Phong kia phát ra.
– Chẳng lẽ đàn Phệ Linh Phong này được ai đó điều khiển sao?
Mục Trần đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Tiếng sáo kia hẳn là cũng không tự nhiên mà có.
– Thiếu chủ, mấy thứ này rốt cục cũng rút lui, chúng ta mau chóng hội họp với đoàn người của vực chủ đi.
Đoạn Vĩ thấy đã thoát khỏi răng nanh tử thần, như trút được gánh nặng đề nghị với Mục Trần.
Mục Trần nghe vậy, hai mắt hơi nheo lại, chợt nhẹ giọng nói:
– Đoạn thúc, hay chúng ta đuổi theo đàn Phệ Linh Phong xem thử.
Đoạn Vĩ giật mình sửng sốt, vội vàng nói:
– Thiếu chủ, việc này rất nguy hiểm!
– Không sao đâu, miễn là đừng tiếp cận chúng nó quá, nếu thấy có bất trắc, lập tức lui lại.
Mục Trần trầm ngâm nói, nếu đàn Phệ Linh Phong này do người kia khống chế, chẳng lẽ kẻ đó cũng có tin tức về Cửu U Tước sao?
Đoạn Vĩ nhìn thấy Mục Trần cương quyết, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cắn răng nói:
– Được rồi, vậy chúng ta đi theo quan sát, bất quá một khi có biến cố, ta sẽ lập tức mang Thiếu chủ đi.
– Ừm, vậy đa tạ Đoạn thúc.
Mục Trần cười, không chần chừ nữa, dẫn theo đoàn người đuổi theo đàn ong. Đoạn Vĩ cũng nhanh chóng áp sát hắn.
Đàn Phệ Linh Phong bay đi cực nhanh, bất quá cũng may Mục Trần cẩn thận chỉ đi theo xa xa, hơn nữa đám mây đen kia quá to, quá dễ thấy, do vậy một đường chạy theo cũng không bị mất dấu.
Cứ đi theo như thế, thần sắc Mục Trần càng lúc càng kinh nghi bất định, vì tiếng sáo cực nhỏ kia càng lúc càng rõ ràng.
– Thiếu chủ, Phệ Linh Phong đã dừng lại!
Đoạn Vĩ khẩn trương nhìn phía xa, đột nhiên thấp giọng nói.
Mục Trần cũng thấy, đưa mắt quan sát phía trước. Đằng trước bất chợt xuất hiện một thung lũng nhỏ. Trong thung lũng có một gò núi không lớn, trên gò núi có một cây đại thụ màu đen cổ quái, trên thân cây đó phủ kín tầng tầng lớp lớp Phệ Linh Phong.
Tiếng sáo kỳ lạ kia dường như truyền ra từ hắc thụ đó, chẳng qua nó rất mỏng, rất nhỏ. Nếu không chú ý lắng nghe hoặc không có thính giác cực kỳ bén nhạy như Mục Trần, căn bản là không thể phát hiện ra.
Mục Trần cẩn thận đảo mắt quan sát toàn bộ khu vực, vẫn không hề thấy một bóng người tồn tại, càng khiến hắn thêm nghi hoặc. Chẳng lẽ đoán sai?
Mục Trần nhíu mày nhăn mặt, đưa mắt nhìn về hắc thụ, dần dần tầm mắt đưa lên cao. Đến khi ánh mắt quét tới ngọn cây, hai đồng tử liền co lại.
Ở nơi đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu xám như ẩn như hiện.
Nơi này thật sự có người?