TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 74: Trần Phàm, Hoắc Vân

Bắc Linh viện, đông viện, tu luyện trường.

Hôm nay tu luyện trường có vẻ cực kỳ náo nhiệt, hầu như toàn bộ đệ tử thiên giới đông viện đều có mặt ở đây. Bởi vì hôm nay chính là ngày Bắc Linh viện thông cáo số lượng danh ngạch Ngũ Đại Viện.

Đệ tử đến Bắc Linh viện tu luyện, hầu như đều đặt mục tiêu là danh ngạch Ngũ Đại Viện. Hằng năm khổ tu cũng vì Bắc Linh viện chính là tấm ván bước qua cầu tiến vào Ngũ Đại Viện danh tiếng kia.

Mục Trần tiến vào tu luyện trường, tiếng huyên náo khiến cho hắn cũng kinh ngạc, trước mặt là người đông nghìn nghịt, chật cứng, toàn là đầu người. Nhìn trái nhìn phải, nhìn xa xa nhìn gần gần chỉ thấy toàn đầu và tóc, khiến hắn hoa mắt liếm môi. Không ngờ thiên giới đông viện lại có đông đệ tử đến như thế.

– Mục Trần, bên này!

Một tiếng gọi dịu dàng của nữ tử vang lên gần đó, Mục Trần nghe thấy bèn nhìn qua, là Đường Thiên Nhi đang vẫy tay với hắn. Nàng dung nhan xinh đẹp, nụ cười duyên dáng khiến không ít nam sinh xung quanh tỏ ra mê mẩn.

Mục Trần cũng cười đáp lại với Đường Thiên Nhi, cất bước đi qua bên đó. Chỉ một tháng không gặp, không ngờ cô gái kia lại càng thêm duyên dáng yêu kiều, tuy vận một bộ quần áo luyện công màu đen rộng thùng thình, nhưng vẫn nhìn thấy những đường cong mê mẩn.

– Một tháng không gặp, sao ta lại cảm thấy ngươi có gì đó thay đổi?

Đường Thiên Nhi nghiêng đầu liếc mắt săm soi hắn từ đầu tới chân, kinh ngạc mà tò mò. Hiện giờ Mục Trần cũng đã có thực lực Linh Luân cảnh, tuy không thể hiện ra, nhưng con gái tâm tình nhạy cảm vẫn có trực giác nhận biết được một chút biến hóa.

– Suýt nữa vùi xác trong Hắc Minh Uyên, không thay đổi mới lạ đó.

Mục Trần cười nói.

– Ngươi cũng đi Hắc Minh Uyên? Ta có nghe phụ thân nói dường như Mục vực các ngươi đánh nhau ầm ĩ với Liễu vực ở Hắc Minh Uyên, không ngờ cả ngươi cũng tham gia?

Đường Thiên Nhi chuyển động hàng mi thanh tú chớp chớp đôi mắt đẹp.

Mục Trần lắc nghiêng đầu, xem ra động tĩnh ở Hắc Minh Uyên hôm đó kinh động khá xa, ngay cả Đường vực của nghe được phong thanh. Bất quá xem ra người ngoài không ai biết được động tĩnh kinh thiên kia chẳng phải do Mục vực hay Liễu vực, mà vì Cửu U Tước tiến hóa gây nên.

– Mục ca!

Bất chợt một tiếng gọi to truyền tới, ngẩng đầu lên thì thấy Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn và mấy người nữa đang tươi cười đi tới. Bọn họ một tháng này dường như cũng chui đầu vào tu luyện khá dữ dội, mấy người đều có vẻ sâu thêm một chút. Đặc biệt là Mặc Lĩnh, Mục Trần có thể cảm nhận được linh lự trong cơ thể tên kia càng hùng hồn hơn nhiều, tùy lúc đều có thể đột phá đến Linh Luân cảnh, có lẽ cũng không xa nữa.

– Hê hê, Mục ca. Lần trước ngươi cấp cho ta Ngọc Linh quả kia, ít nhiều nhờ nó mà không lâu nữa ta sẽ tiến vào Linh Luân cảnh, đến lúc đó thật ngại quá, phải bỏ xa ngươi rồi a.

Mặc Lĩnh cười nói trêu ghẹo hắn.

Mục Trần liếc tên kia, cũng chỉ cười đáp lại, lười đả kích kẻ tội nghiệp.

– Không biết lần này Bắc Linh viện có bao nhiêu danh ngạch. Lần trước chỉ có ba cái, khiến cho lưỡng viện tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Mặc Lĩnh liếm môi. Nói tới danh ngạch, ánh mắt của hắn cũng lóe lên, dĩ nhiên cũng rất thèm thuồng.

Mục Trần cũng gật đầu, định tán chuyện dăm ba câu thì nghe thấy tiếng xôn xao từ sau lưng truyền tới. Quay đầu lại, liền thấy hai người đang chầm chậm đi vào.

– Ồ, là Trần Phàm và Hoắc Vân a… hai kẻ kia cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Mặc Lĩnh nhìn hai người đó, tỏ ra hơi ngạc nhiên, thấp giọng nói.

Mục Trần nghe thấy cũng bất ngờ, nhìn hai người nọ một chút. Khi hắn mới vào địa giới đã nghe đến danh tiếng của hai vị cường giả đứng đầu đông viện này, so sánh thực lực chỉ kém Liễu Mộ Bạch chút ít. Bình thường họ rất ít khi xuất hiện ở Bắc Linh viện, thành ra bảng xếp hạng lại chưa từng có tên của họ.

– Nghe nói hai người kia đã gia nhập một đội thám hiểm, thường xuyên đi liệp sát linh thú.

Mặc Lĩnh nói.

Mục Trần gật gù, khó trách hắn ngửi thấy mùi huyết tinh trên người hai kẻ kia, hơn nữa xem thần sắc đạm mạc của bọn họ quả nhiên khác xa đám đệ tử ngây ngô chung quanh.

– Bọn họ có lẽ đã sắp trùng kích được Linh Luân cảnh.

Mục Trần nhẹ giọng nói, vì hắn cảm thấy rõ ràng linh lực dao động trong cơ thể hai người kia còn mạnh hơn cả Mặc Lĩnh. Xem ra họ đang dần dần ngưng tụ linh luân.

– Ra là hai vị này a.

Đường Thiên Nhi đưa mắt nhìn họ, chỉ lặng lẽ nói.

Mục Trần nghe ra trong giọng nói của nàng có chút khác lạ, không khỏi nghi hoặc nhìn nàng.

– Hê hê, Mục ca. Trần Phàm và Hoắc Vân từ nhỏ đã quen biết nhau, cả hai ganh đua nhau mà lớn lên, sau khi vào Bắc Linh viện lại cùng để ý đến Thiên Nhi, lại cũng xem là mục tiêu ganh đua, thường xuyên đánh nhau vì nàng. Bất quá trước sau đều bị nàng cự tuyệt, hai vị kia mới cùng gia nhập đội thám hiểm để rèn luyện thêm, còn tuyên bố rằng chờ sau khi bọn hắn giành được danh ngạch Ngũ Đại Viện, sẽ trở lại để theo đuổi nàng.

Mặc Lĩnh khẽ cười giải đáp nghi vấn hiện rõ trên mặt Mục Trần.

Mục Trần ngạc nhiên, chợt ra vẻ buồn cười nhìn đôi mắt trên gương mặt đỏ ửng của Đường Thiên Nhi cũng đang liếc mình. Hoa khôi đông viện quả là có lực hấp dẫn không nhỏ a, bên đây một cái, bên kia cũng một cái, hô hô.

Khi Mục Trần còn đang nghe Mặc Lĩnh nói chuyện, hai người Trần Phàm và Hoắc Vân đều nhìn qua bên này, chính xác là nhìn Đường Thiên Nhi bên cạnh hắn. Sau đó cả hai bỗng nhiên tươi cười, rồi bước nhanh tới chỗ mấy người này.

Đường Thiên Nhi nhìn thấy bọn họ đang tiến thẳng tới chỗ nàng, bất đắc dĩ chép miệng, nép vào sau lưng Mục Trần.

Cái động tác nhỏ đó của nàng khiến cho hai người kia ngơ ngẩn, bất giác ánh mắt chiếu lên nam tử vừa che khuất nàng. Trần Phàm xem ra còn tốt một chút, nhưng Hoắc Vân lại có vẻ không mấy hay ho.

– Ngươi hẳn là Mục Trần phải không? Đã sớm nghe danh, rốt cuộc hôm nay có dịp gặp mặt.

Trần Phàm thản nhiên chào hỏi Mục Trần, cười cười vươn tay thân thiện.

– Hạnh ngộ.

Mục Trần cũng trả lại một nụ cười, thoáng nhìn bàn tay tên kia, cũng khẽ bắt tay một cái.

Hai bàn tay vừa mới chạm, lòng bàn tay Trần Phàm lặng yên xuất hiện linh lực dao động, cánh tay đó nổi cả gân xanh.

Mục Trần cảm nhận áp lực cường đại đến bàn tay, chỉ hơi khẽ lắc đầu một chút, nhưng không phản kháng, tùy ý Trần Phàm thúc giục kình lực mà gương mặt lại không hề đổi sắc.

– Trần Phàm, ngươi định làm gì!

Đường Thiên Nhi luôn để ý Mục Trần, nhìn thấy rõ chuyện đang xảy ra liều trợn mắt nhăn mày quát lên dữ tợn.

Trần Phàm nhìn chằm chằm cái khóe miệng dường như mang theo nụ cười trêu tức của Mục Trần, chân mày cũng nhíu lại. Tên Mục Trần này quả nhiên có bản lĩnh.

– Ha ha, Thiên Nhi, chỉ là ta nhìn thấy cái mình thích nên thèm chút thôi, đông viện chúng ta lâu rồi không xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy.

Trần Phàm thu tay, cười nói đáp lời Đường Thiên Nhi.

– Mục Trần huynh hẳn sẽ không để ý chuyện vặt chứ?

Trần Phàm quay nhìn lại Mục Trần.

– Sức lực cỡ đó, dĩ nhiên không cần để ý.

Mục Trần cũng cười đáp lễ.

– Đến lúc phải giao thủ một chút mới được

Hoắc Vân thì đưa ra một đề nghị.

– Có cơ hội rồi nói sau.

Mục Trần cũng lười tranh đua, cũng không muốn để ý hai người họ, quay người đi qua chỗ khác. Đường Thiên Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai người, rồi cũng cất bước theo sau.

– Thiên Nhi không phải thích tiểu tử này rồi chứ? Hai ta đánh nhau mẻ đầu lại cho người khác chiếm lợi thế sao?

Hoắc Vân nhìn bóng lưng Đường Thiên Nhi mà rầu rĩ nói.

– Vậy phải xem hắn có bản lĩnh khiến chúng ta từ bỏ hay không kia.

Trần Phàm khoanh tay nhìn Mục Trần.

– Tìm cơ hội đánh hắn.

Hoắc Vân nói.

– Được.

Trần Phàm cười tủm tỉm gật đầu.

Tu luyện trường càng lúc càng có nhiều đệ tử, khoảng nửa giờ sau, một bóng người quen thuộc chầm chậm tiến vào, mọi tiếng ồn trong sân đều im bặt, ánh mắt háo hức đổ dồn vào Mạc sư.

Mạc sư nhìn những cái đầu tóc đen đông nghìn nghịt, cười nhạt, không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp nói:

– Năm nay Bắc Linh viện chúng ta có năm danh ngạch Ngũ Đại Viện.

– Năm?

Khắp đệ tử đều ồ lên ngạc nhiên. Danh ngạch tuy rằng chỉ có vài người thực lực cực cao mới có tư cách tranh đoạt, nhưng đối với mọi người vẫn luôn khá hấp dẫn.

– Mặt khác…

Đột nhiên Mạc sư lại nói thêm, mà lúc đó ánh mắt lão lại liếc nhìn Mục Trần một chút

– Ngoại trừ năm danh ngạch đó ra, chúng ta còn nhận được một danh ngạch cấp hạt giống.

– Danh ngạch cấp hạt giống?

Bất ngờ, tiếng huyên náo trong sân biến mất, những ánh mắt kinh ngạc như không tin vào tai mình đều nhìn về Mạc sư. Một lúc lâu sau, nhiều người mới hít một hơi khí bình ổn lại tâm thần. Ngay cả Trần Phàm, Hoắc Vân cũng thở gấp hơn nhiều.

Mục Trần có lẽ là người duy nhất trấn định được danh ngạch hạt giống, đúng là hiếm lạ, bất quá… nếu hắn có thể thuận lợi hoàn thành Linh Lộ, có lẽ hắn đã thừa khả năng được danh ngạch thậm chí là cấp bậc cao nhất.

– Danh ngạch hạt giống chỉ dành cho đệ tử mạnh nhất Bắc Linh viện. Do đó muốn giành lấy nhất quyết phải đánh bại tất cả những người cạnh tranh.

Mạc sư nhìn đám đệ tử đang khiếp hãi, lại nhìn về Mục Trần với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, cười nói:

– Thiên giới đông viện chúng ta, những người đủ tư cách tham gia tranh đoạt danh ngạch có năm người: Trần Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh, Đường Thiên Nhi, và… Mục Trần.

Nghe thấy năm cái tên đó, giữa sân vang lên nhiều tiếng thở dài tiếc nuối. Nhưng họ đều hiểu rõ, muốn có được tư cách đó, thì trong thời gian ngắn sắp tới phải đạt thực lực Linh Luân cảnh. Trong này hợp cách nhất có lẽ chỉ có năm người kia.

– Một tháng tới, ta sẽ dành riêng một khóa trình chỉ đạo tu luyện chuyên sâu cho năm người. Để cho các ngươi trong một tháng có thể thành công tiến vào Linh Luân cảnh!

Giọng nói trầm hùng của Mạc sư vang vọng trong sân.

– Vâng!

Mặc Lĩnh và mấy người kia nghe thấy, đang hưng phấn liền hô lên dõng dạc. Mạc sư chính là cường giả Thần Phách cảnh, được lão chỉ đạo chuyên sâu, nhất định tiến cảnh tu luyện sẽ thuận lợi hơn.

Mục Trần chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, do dự một chút, giơ tay lên.

– Mục Trần, ngươi có việc gì?

Mạc sư nhìn thấy cánh tay của Mục Trần, cất giọng hỏi.

– Mạc sư, việc đó ta nghĩ ta không cần.

Mạc sư sửng sốt, bất chợt như đoán ra cái gì đó, ánh mắt tập trung, gắt gao dò xét trên người Mục Trần. Lão cảm thấy rõ linh lực dao động trên người hắn tỏ ra rất khác lạ.

– Ngươi… ngươi đã tiến vào Linh Luân cảnh sơ kỳ?

Mạc sư kinh hô thất thanh.

Lặng ngắt như tờ.

Không chỉ có Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh kinh hãi trợn mắt nhìn Mục Trần bên cạnh, mà ngay cả Trần Phàm, Hoắc Vân đều há miệng nhìn hắn.

Tên kia… vậy mà đã có thực lực Linh Luân cảnh?!

Đọc truyện chữ Full