TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 152: An Nhiên

Hồng quang một đầu bao phủ Mục Trần, đầu kia phủ lấy An Nhiên lạnh lùng, cảnh tượng khiến mọi người đều yên tĩnh, vô số người ánh mắt cổ quái.

Mục Trần lại bốc nhằm người lợi hại nhất.

– Há!

Huynh đệ Thạch gia cất tiếng cười đểu, hả hê khi thấy Mục Trần gặp họa.

Chu Linh cũng nhíu mày, vận khí của Mục Trần cũng đen quá chứ? Lại bốc thăm trúng cô nàng khó giải quyết nhất. Xem đám tân sinh ở đây, e rằng chỉ có Lạc Li mới đủ sức giao chiến với An Nhiên.

Dù trước đó Mục Trần đả bại Thạch Kinh Thiên khiến hắn khá kinh ngạc, nhưng An Nhiên này lại cường đại hơn Thạch Kinh Thiên không ít.

– Thần Phách cảnh trung kỳ?

Bên kia, mười mấy lão sinh ngạc nhiên nhìn Mục Trần, cười nói:

– Thật là thú vị, sao lại có tân sinh yếu ớt như thế? Mà hắn cũng thật là không may nhỉ….

Đột nhiên trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, Mục Trần cũng bất đắc dĩ cười cười, thật là không hay ho a.

Lạc Li nhìn qua Mục Trần, ánh mắt cũng hiện ra một tia lo lắng, nàng cũng nhận thấy rõ học tỷ An Nhiên kia khó giải quyết ra sao.

An Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Mục Trần, mặt không đổi sắc chợt cất tiếng:

– Ngươi bỏ cuộc đi, đừng có lãng phí thời gian, hoặc là ngươi có thể hỏi cô gái bên cạnh ấy, nhờ nàng đổi với ngươi. Nếu nàng bằng lòng, ta sẽ cho phép nàng thay ngươi. Đám người các ngươi chỉ có nàng mới đủ sức giao chiến với ta.

Lạc Li nghe An Nhiên nói, mày liễu nhíu lại, nhưng rồi bất chợt nhìn qua Mục Trần, tỏ vẻ do dự, nàng biết tên kia bình thường ôn hòa ấm áp, nhưng cái thói kiêu ngạo thì chỉ hơn chứ chẳng kém ai. Thà rằng bản thân trọng thương hắn vẫn quyết giữ sỉ diện, chẳng khác nào một thằng con nít cả.

Mục Trần cũng thấy ánh mắt lưỡng lự mà lo lắng của Lạc Li, hắn chỉ mỉm cười, bàn tay nắm lấy hồng quang:

– Nếu Dương Hoằng không được, thì ta cũng không cố chấp để nàng đánh thay ta, dù sao thì bớt một chuyện cũng tốt hơn.

Lạc Li khẽ gật, nàng hiểu được ý của hắn. Nếu không có Dương Hoằng, hắn sẽ lui bước. Bất quá Dương Hoằng lại ở Bắc Thương giới khác giành được thành tích tốt nhất.

Sự kiêu hãnh đánh bại Dương Hoằng trong Linh Lộ không cho phép hắn ở đây lại tỏ ra kém cỏi tên kia.

– Cố lên.

Lạc Li nhẹ nhàng cổ vũ.

Mục Trần gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn sang An Nhiên lạnh lùng bên kia, trả lời:

– Không cần đổi, cứ để ta lên, thỉnh học tỷ chỉ giáo.

An Nhiên nhíu mày, cười cợt Mục Trần:

– Chỉ vì sỉ diện mà dám khiêu chiến một người biết rõ không thể đối địch, hành vi của ngươi thật ngu xuẩn đến nực cười. Ngay cả tâm tính ẩn nhẫn cũng không có, thật tân sinh ở đây khiến cho người ta thất vọng.

Đám tân sinh bị lời nói khiêu khích cay độc của nàng chọc giận đến tím mặt, nhưng cũng chỉ biết cắn răng, không dám đáp lại tiếng nào.

Mục Trần cười khẩy, nhìn thẳng vào An Nhiên, nói:

– An học tỷ, đừng chê ta nói thẳng, khi ta học ẩn nhẫn, học tỷ vẫn còn đang mòn mỏi kiếm chồng học chuyện yêu đương ấy.

Im lặng đột ngột, ngay cả đám lão sinh bên kia cũng cứng họng, tròn mắt há mồm nhìn sang thiếu niên nọ. Tên tiểu tử thật quá lợi hại, dám khiêu khích An Nhiên như vậy?

Lão nhân tóc trắng gọi là Bạch lão cũng cười tủm tỉm, chẳng hề lên tiếng ngăn cản.

– Ngươi nói cái gì?

An Nhiên nheo mắt nhìn Mục Trần, ngực hơi phập phồng, hiển nhiên đang áp chế lửa giận, nàng lắc mình, liền xuất hiện trước mặt Mục Trần, linh lực dao động kinh người thổi tới bao phủ Mục Trần.

– Học tỷ, còn người ta có mồm thì có quyền nói, ngươi có thể khinh thường cười nhạo tân sinh, thì bọn ta cũng có quyền phản kích chứ.

Lạc Li tiến lên một bước, mạnh mẽ đối kháng với uy áp linh lực từ trong người An Nhiên đang dũng mãnh trào ra, nhẹ giọng bình phẩm.

An Nhiên lạnh lùng nhìn Mục Trần, nói:

– Mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, bất quá cái miệng hại cái thân, ta hy vọng thực lực của ngươi cũng bén nhọn như miệng lưỡi, bằng không thì hôm nay ngươi chắc không bò dậy nổi đâu.

– Đa tạ học tỷ nhắc nhở.

Mục Trần cười khẩy khiêu khích, đối phương hống hách, hắn cũng chẳng thèm khách khí.

– Bạch lão, chuẩn bị đi!

An Nhiên lạnh lùng cất tiếng.

Giữa không trung, Bạch lão cười, gật đầu, nói:

– Mọi người sẵn sàng hết chưa?

Không ai phản đối, lão vung tay lên, hào quang hạ xuống bao phủ lấy đám tân sinh và lão sinh lại.

Hào quang phủ lấy An Nhiên, nàng không hề rời mắt khỏi Mục Trần, bất chợt nhắm mắt, nàng đang tính toán xem sẽ giáo huấn tên nhóc kia chu đáo ra sao. Tân sinh Mục Trần chỉ có chút thực lực lại dám kiêu ngạo, còn tưởng đây là cái linh viện rách nát trước kia của hắn sao?

“Viu!”

Hào quang tan mất, thân ảnh mấy người tân sinh đột ngột biến mất trong điện. Ngay lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, giữa không trung xuất hiện ra những quầng sáng lớn, trong đó xuất hiện những bóng người, nhìn kỹ lại chính là mấy người vừa biến mất.

Thì ra mọi người sẽ trực tiếp được quan sát giao tranh tiếp theo.

Những ánh mắt hiếu kỳ tìm kiếm những người tham chiến, cuối cùng tìm thấy vòng chiến của Mục Trần và An Nhiên. Hiển nhiên bọn họ rất muốn nhìn xem Mục Trần sẽ chiến đấu thế nào với vị học tỷ thực lực cực mạnh kia….

Hắn sẽ bị ngược đãi tẩm quất cho một trận, hay vẫn như trước xoay chuyển cục diện lấy yếu thắng mạnh đánh bại Thạch Kinh Thiên?

Ánh mắt bọn họ đều rất chờ mong.

Khi Mục Trần định thần nhìn lại được, thì hắn thấy mình ở trong một đại điện mênh mông trống trải, không hề nhỏ hơn đại điện trước đó, đã vậy còn trống trơn thoáng đãng, chẳng hề thấy ai khác.

– Tân sinh, sẵn sàng trả giá cho cái mồm lẻo mép chưa?

Giọng nói lạnh băng mang theo ý tứ bất hảo từ đằng trước truyền lại, Mục Trần nhìn lên, thấy hai mắt An Nhiên đang khóa chặt lấy mình.

– Học tỷ, con gái lạnh lùng quá thì con trai không ưng đâu nha.

Mục Trần cười nói.

– Còn nói nữa, ta vả cho rớt răng!

An Nhiên trừng mắt, hàn khí phụt ra, tức giận nghiến răng. Lần đầu tiên nàng gặp một kẻ đáng ghét đến độ này.

– Nếu học tỷ không thích ta nói chuyện…

Mục Trần cười, nháy mắt trở nên lãnh liệt:

-…vậy động thủ đi!

Lời vừa dứt, nháy mắt hắn đã bắn ra, Linh Ảnh Bộ thúc giục cực hạn, hóa thành vô số tàn ảnh, chỉ phong như điện đâm tới cổ họng An Nhiên.

An Nhiên cười khẩy, không tránh không né, linh lực trong người như núi lửa phun trào, linh lực trùng kích chấn cho Mục Trần bay ra ngoài.

Thần Phách cảnh trung kỳ và Dung Thiên cảnh sơ kỳ có chênh lệch quá sức khổng lồ.

– Bản lĩnh cỡ này mà học đòi thể hiện?

An Nhiên lạnh lùng:

– Đem hết bản lĩnh ra đây, bằng không ngươi sẽ không có cơ hội nữa đâu.

– Kim Cang Phù Đồ thủ!

Mục Trần cũng không chút khách khí, linh lực hắc ám phun ra, tung chưởng, chưởng ấn hắc ám thành hình, trong lòng chưởng ấn có tháp văn ẩn hiện, đè xuống An Nhiên.

Đối diện địch thủ này, công kích bình thường hẳn nhiên không hề có hiệu quả, hắn phải dốc toàn lực.

– Thế này mới đáng xem chứ…

An Nhiên nhìn chưởng ấn hắc ám mang theo linh lực kinh người áp đỉnh, nàng ta lẩm bẩm, mũi chân chỉ xuống đất, thân hình bắn lên chưởng ấn kia, linh lực trong người hình thành một thanh trường thương linh lực với uy thế kinh người.

– Phá Linh thương!

An Nhiên lạnh lùng quát, cánh tay rung lên, linh thương bạo bắn hào quang, xuyên phá không gian đâm thẳng vào chưởng ấn.

“Bùm!”

Khí lãng khuếch tán, không khí uốn khúc, linh lực hai bên cùng lúc bùng nổ.

“Uỳnh!”

Hào quang chói mắt xuyên qua cự chưởng ấn, chưởng ấn hắc ám liền nổ mạnh.

Kim Cang Phù Đồ thủ của Mục Trần lần đầu tiên bị người ta mạnh mẽ phá hủy. Chênh lệch thực lực hai bên quả là rất lớn.

An Nhiên vừa lắc mình, thân hình trở lại không trung, đôi mắt băng lãnh nhìn Mục Trần, vừa muốn cười châm biếm, thần sắc đột nhiên ngưng trọng, vì bên đó Mục Trần không mảy may sứt mẻ, mà không khí quanh hắn lại có hào quang ám kim bộc phát, ngưng tụ lại thành một trận đồ phức tạp.

– Linh trận?

An Nhiên tỏ ra kinh dị, cảm nhận rõ dao động cuồng bạo trong linh trận kia đã tiếp cận đến trình độ Dung Thiên cảnh.

– Hắn còn là một Linh Trận sư cấp 2? Khó trách Thần Phách cảnh trung kỳ lại kiêu ngạo như vậy.

An Nhiên lúc này thấy chỗ đáng ngại của Mục Trần, bất quá nàng vẫn cười khẩy, muốn chống đối cường giả Dung Thiên cảnh, ít nhất phải chờ ngươi tăng cấp trở thành Linh Trận sư cấp 3 rồi nói sau. Hiện tại vẫn còn khoảng cách không nhỏ đó!

Mục Trần phun ra một đoàn khí trắng, con ngươi lăng lệ nhìn An Nhiên, thủ ấn biến đổi, quát lên vang vọng.

– Long Tượng trận!

“Graowww!”

Long ngâm tượng khiếu, một rồng một voi hung hăng xông ra, linh lực ào ào áp tới.

Đám đông tân sinh, vô số người đều kinh ngạc theo dõi Mục Trần, dù không có ai đứng trong quầng sáng đó, nhưng bọn họ đều cẩm nhận rõ linh trận mà Mục Trần bày ra cường hãn thế nào.

Bất quá, linh trận tuy rằng lợi hại, chẳng lẽ đủ sức đánh bại cường giả Dung Thiên cảnh An Nhiên sao?

Đọc truyện chữ Full