Những khe nứt không ngừng lan tỏa trên nền đá đổ nát, chiếm cứ gần hết cả lôi đài.
Lực trùng kích khi nãy gần như cấp tốc hủy diệt lôi đài.
Đám khán giả sợ hãi than thở, nhìn vào nơi bụi mù đang tan đi, ở đó chỉ còn một diện tích nhỏ bằng phẳng, đang có một hắc tháp to chừng mười trượng tọa lạc.
Hắn tháp yên tĩnh đứng vững vàng trên lôi đài, nhưng bóng dáng Mục Trần thì mất tăm chẳng thấy đâu cả.
Mọi người ngẩn ra, Mục Trần đâu mất rồi?
“Roẹt roẹt.”
Hắc tháp đột nhiên tuôn ra hắc ám, rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, một bóng người cao gầy thoáng hiện.
Mục Trần đó!
Chẳng qua bây giờ hắn mặt xanh mày xám, hắc tháp ở trong tay hắn cũng nhạt màu đi, rồi biến mất tăm.
– Khục…
Che miệng ho sù sụ một tiếng, máu me xuyên qua kẽ tay nhỏ giọt xuống. Công kích kinh hoàng của Lý Huyền Thông khi nãy dù có được bạch hổ thần ấn triệt tiêu hơn phân nửa, rồi còn được cửu cấp Phù Đồ tháp bảo hộ, hắn vẫn bị nội thương không nhẹ, ngũ tạng lục phủ chấn động, máu huyết chảy ngược. Nhưng may mà vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của hắn.
– Thiên Huyền thần quyết thật là lợi hại.
Mục Trần lau đi vết máu, gương mặt trông thật thê thảm, hắn ngẩng lên thản nhiên cười nói.
– Ngươi tu luyện thần quyết lợi hại hơn ta.
Lý Huyền Thông trừng mắt nhìn Mục Trần, thần sắc hờ hững xưa nay của hắn đã tỏ ra nghiêm túc. Vừa nãy Mục Trần thi triển thần quyết, khí thế sát phạt cực kỳ lợi hại khiến máu huyết lưu thông trong người cũng có dấu hiệu bị đóng băng, nhưng với linh lực hùng hồn của bản thân, hắn hoàn toàn đủ khả năng áp chế nó xuống.
Hắn hiểu rõ, nếu Mục Trần cũng có thực lực ngang ngửa bản thân, thì lượt ngạnh đấu vừa rồi, kẻ bại e rằng sẽ chính là hắn.
– Ngươi đã tiếp được hai chiêu.
Lý Huyền Thông chậm rãi nói, thanh âm dường như có pha thêm cái gì đó khá đặc biệt đối với việc Mục Trần có thể kiên trì đến cỡ này, quả thật khó mà dự kiến được.
– Lại tiếp được à…
Đương nhiên, không chỉ Lý Huyền Thông, khán đài cũng không hẹn mà vang lên đủ loại tiếng ồn ào, ánh mắt nhìn xuống thiếu niên dưới kia cũng mang theo sự khâm phục.
– Thật là một học đệ lợi hại.
Những thiếu nữ cũng than thầm tán thưởng. Có thể khiến đệ nhị Thiên bảng Lý Huyền Thông phải sử dụng Thiên Huyền thần quyết, thế mà vẫn còn sừng sững đứng vững trên đất, dù có bị thương nhưng không sợ hãi, khí độ và phong phạm khiến cho người ta khó mà không cảm phục.
– Mục ca bá đạo!
Chu Linh sung sướng tung quyền huơ huơ đấm mấy phát vào không trung trước mặt một cách phấn khích khiến cho Diệp Khinh Linh trừng mắt liếc hắn.
– Lợi hại a…
Hàng ghế phía trước, Tô Huyên cũng tấm tắc khen:
– Cho hắn thêm hai năm, có lẽ tam cường Thiên bảng phải có một vị trí của hắn, không chừng còn có khả năng khiêu chiến Trầm Thương Sinh không chừng….
Tô Linh Nhi sửng sốt, đôi mắt càng thêm kinh ngạc. Không ngờ được vị tỷ tỷ dịu dàng mà kiêu hãnh của nàng lại đánh giá Mục Trần cao như vậy.
Nhiều năm nay trong Bắc Thương linh viện chưa có ai đủ sức lay động vị trí bá chủ của Trầm Thương Sinh, không ít người thèm khát vị trí đó, nhưng chẳng ai thành công.
– Hì hì, tỷ tỷ, ta thấy Mục Trần thực lực rất tốt, nhiệm vụ của tỷ hình như cũng rất thiếu hảo thủ, hay là chiếu cố hắn một chút?
Tô Linh Nhi ghé sát vào tai Tô Huyên thì thầm.
Tô Huyên trợn mắt quát:
– Nhiệm vụ của ta là cái bánh thơm, Hạc Yêu kia thèm thuồng biết bao lâu còn chưa được ta đồng ý cho gia nhập, Mục Trần tuy không tệ, bất quá thực lự vẫn còn chưa vượt qua nổi Hạc Yêu đâu.
– Không phải tỷ không thích Hạc Yêu sao, nói hắn tâm cơ quá sâu, là người nham hiểm.
Tô Linh Nhi nói nhỏ.
Tô Huyên gõ vào cái trán xinh xinh của Tô Linh Nhi, nhưng cũng không trả lời, chỉ nói:
– Cứ xem đã, nếu Mục Trần tiếp được chiêu thứ ba của Lý Huyền Thông thì có lẽ ta sẽ cân nhắc.
Gần đó, cả Hạc Yêu lẫn Từ Hoang đều nghiêm mặt quan sát lôi đài, khác hẳn vẻ không mấy quan tâm lúc đầu. Hẳn nhiên trận tỷ thí lúc này đã khiến họ cảm thấy rất hứng thú.
Từ Thanh Thanh thì há mồm kinh ngạc, miệng giật giật, nhưng bây giờ nàng chẳng nói ra tiếng nào trào phúng châm chọc gì được, vì dù cho nàng có không coi ai ra gì thì biểu hiện hiện tại của Mục Trần không khỏi khiến nàng sợ hãi.
Mục Trần thì đang chum tay bụm miệng ho sù sụ, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết để ổn định khí huyết sôi trào trong cơ thể.
– Còn một chiêu nữa?
Hắn ngẩng lên nhìn Lý Huyền Thông, cười nói.
Lý Huyền Thông khẽ gật đầu, trầm tư một hồi mới chậm rãi nói:
– Ngươi đã bị thương, trạng thái hiện tại có lẽ không tiếp nổi chiêu thứ ba đâu.
Mục Trần cũng không ý kiến gì, cười vàng:
– Vậy chiêu thứ ba này đổi phương thức đi…
– Cái gì?
Lý Huyền Thông giật mình sửng sốt trước đề nghị của Mục Trần.
Mục Trần nhìn chằm chằm hay bàn tay vẫn còn vương máu của mình, nhẹ giọng nói:
– Chiêu thứ ba này, đến lượt ta tấn công vậy.
Yên tĩnh…..
Không một tiếng ồn, mọi âm thanh dường như biến mất vào hư vô, khán đàn lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt đứng tròng trân trân nhìn vào Mục Trần, hoài nghi không biết lỗ tai của mình có nghe lầm hay không.
– Hắn nói… tới lượt hắn tấn công?
Có người lẩm bẩm hỏi lại, rồi quay sang người bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, cảm giác như có chuyện gì đó không thể lý giải nổi vừa mới diễn ra. Đối mặt Lý Huyền Thông mà hắn cũng dám đề nghị như thế?
– Hắn nói giỡn à….
Có người nhăn mặt cười hỏi lại, bất quá lại cảm thấy hơi vô duyên, chỉ đành lắc đầu cười gượng. Trận tỷ thí này diễn biến quả thật khó lường a.
– Mục Trần muốn làm cái gì vậy…
Tô Linh Nhi cũng nhăn mày khó hiểu lẩm bẩm.
Tô Huyên lại tỏ ra nghiêm mặt, ánh mắt nhìn Mục Trần thêm một phần kinh nghi bất định. Rõ ràng Mục Trần không phải kẻ ngốc, bình thường nếu giao đấu hắn có thủ đoạn bất ngờ khiến đối phương không kịp trở tay thì còn hiểu được, nhưng luận bàn chiêu thức đối chiêu thức thế này hẳn nhiên đủ thời gian chuẩn bị, hắn chỉ có thể phòng thủ, nếu chủ động tấn công ngược lại càng thêm bất lợi, trừ phi hắn chắc chắn công kích của mình sẽ tạo ra uy hiếp đối với Lý Huyền Thông.
Nhưng… chuyện đó có thể sao?
Hạc Yêu và Từ Hoang cũng kinh ngạc như vậy, mắt nheo lại, mười ngón tay đan vào nhau, hơi ngả người về trước một chút, im lặng suy tư.
– Cái tên này…. thật là tự tìm đường chết.
Từ Thanh Thanh nghiến răng, ánh mắt nhìn Mục Trần như thấy kẻ điên. Miễn cưỡng tiếp được hai chiêu của Lý Huyền Thông thì nghĩ rằng có thể bắc thang lên trời sao?
Nàng nhìn qua Từ Hoang, nhưng lại không thấy được vẻ mặt khinh thị như mong muốn, mà lại là vẻ kinh nghi bất định. Bất giác trong lòng giật mình, không nói được gì nữa.
– Đổi lại cho ngươi tấn công?
Lý Huyền Thông nghi hoặc hỏi lại Mục Trần, ánh mắt trở nên lợi hại hơn, thậm chí âm thanh cũng trở nên trầm thấp đi, không còn bình thản như lúc đầu nữa:
– Ngươi chắc chứ?
Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu.
– Tốt thôi!
Lý Huyền Thông chậm rãi hạ xuống, nói tiếp
– Hy vọng ngươi có thể khiến cho ta thật sự kinh hỉ. Người mà Lạc Li để ý nên có những điểm khác với thường nhân.
– Đa tạ!
Mục Trần mỉm cười, bất giác nhìn về hướng khán đài nơi có người con gái kia. Hắn mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng hiện ra trên gương mặt tuấn tú thình lình khiến cho nhiều cô gái đỏ mặt, bất giác phát hiện vị học đệ này cũng có mị lực nam nhi không thua gì học trưởng Lý Huyền Thông.
Lạc Li nhận thấy ánh mắt ấy, nụ cười ấy như chui sâu vào nội tâm của nàng, khiến cho gương mặt lạnh giá vì Lý Huyền Thông cũng trở nên ấm áp dịu dàng, mỉm cười đáp lại.
Nụ cười xinh đẹp tuyệt trần như thiên thần khiến nhiều kẻ chung quanh nhìn thấy cũng hồn bay phách lạc.
Mục Trần quay lại, chậm rãi thúc giục linh lực hắc ám, lơ lửng bay lên không trung. Tâm thần khẽ động, sức mạnh công hưởng của hắn và Cửu U Tước lúc này hoàn toàn bộc phát.
“Đùng!”
Dao động linh lực kinh người toát ra, cuồn cuộn bừng lên cùng hắc viêm bao phủ cả nửa vùng trời.
Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, trong lòng tĩnh lặng như nước hồ, đắm chìm vào trạng thái Tâm Trận huyền diệu, hắn vẫn có thể thấy rõ bên ngoài, thậm chí còn nghe rõ vô số những tiếng tim đập thình thịch đầy phấn khích ở khán đài chung quanh.
Cảm giác tiếp xúc với linh khí trong thiên địa cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Hai bàn tay đưa ra, ngón tay múa may chuyển động, từng đạo linh ấn nhanh chóng hình thành hiện ra quanh người.
– Đó là… linh ấn?
Đám khán giả trên khán đài kinh hô vài tiếng, có người thốt lên:
– Hắn muốn bố trí linh trận!
Bất quá, muốn đối phó Lý Huyền Thông, ngay cả linh trận cấp 3 có lẽ cũng không có tác dụng gì….
Từng đạo linh ấn lượn lờ quanh người Mục Trần, ánh mắt mọi người lúc đầu thì kinh ngạc, nhưng sau đó lại chuyển sang chấn động, thậm chí những cường giả như Tô Huyên rõ ràng cũng tỏ ra nhấp nhổm không yên.
Bởi vì, số lượng linh ấn dao động quanh Mục Trần đã đạt đến con số 100 linh ấn!
Trình độ đó đã tiến vào phạm trù linh trận cấp 4!
Đôi mắt nhắm chặt của Mục Trần mở ra, búng tay một cái, 100 linh ấn quanh người liền dung nhập vào không khí.
Trời đất tối sầm, u ám. Linh lực khủng bố bắt đầu ngưng tụ thành một linh trận đáng sợ trên đầu Mục Trần.