Bầu trời dần dần sáng hơn, Bạch Long Khâu rộng lớn mênh mông thoát khỏi màn đêm tăm tối, trở lại với ánh mặt trời rực cháy. Khi trời đã sáng rõ, trong sơn mạch có nhiều tiếng xé gió vang lên, mơ hồ nhìn thấy vô số bóng người như châu chấu nhảy nhót xuyên qua những tán cây. Mọi người dường như đều cùng hướng về một chỗ sâu thẳm trong Bạch Long Khâu.
Nơi đó, là nơi linh tàng Chí Tôn sắp hiện thế!
Bạch Long Khâu nhanh chóng trở nên ồn ào náo động, liên tiếp những tiếng linh thú phẫn nộ gầm gừ đối mặt những kẻ xâm nhập lãnh thổ của chúng. Chúng nó không hề sợ hãi, không hề nương tay, linh lực bạo phóng lên không, oanh kích những kẻ không mau đi xuyên qua rừng núi.
“Á!”
Thỉnh thoảng có những tiếng thét thảm thương vang lên trong sơn mạch, đó là những kẻ yếu ớt không may bị linh thú xé xác, mà cũng có khá nhiều linh thú bị đám cường gia kia ra tay miểu sát, thân hình khổng lồ đẫm máu nóng ầm ầm ngã xuống khiến đất đai rung chuyển.
Huyết tinh ngập trời, sơn mạch nhuộm máu.
Trong rừng rậm, nhóm 5 người của Mục Trần cũng đang bay đi. Bạch Long Khâu hoàn toàn bất đồng so với đêm đen tĩnh lặng tối qua, vô số thế lực và cường giả tiềm tàng trong đó đều xuất hiện, những luồng linh lực hùng hồn dao động khắp nơi, họ cũng bị linh tàng Chí Tôn hấp dẫn đến.
– Chúng ta đẩy cao tốc độ hơn đi.
Tô Huyên quan sát bốn phía, nàng dịu dàng thúc giục mọi người trước tình cảnh Bạch Long Khâu đã trở nên bạo động.
Nàng vừa nói xong, tốc độ đội ngũ liền được đẩy cao, xuyên qua những đại thụ trong rừng thẳm xanh mướt.
“Grào!”
Thình lình một tiếng rống hướng bên phải khiến bọn họ chú ý, một con cự thú đỏ rực đang nhìn chằm chằm bọn họ. Trong miệng nó còn dính lại một cái chân lủng lẳng, hẳn nhiên là một kẻ xấu số nào đó bị nó nhai nát. Con thú vừa thấy nhóm người xâm nhập vào lãnh địa liền gào lên, mùi vị huyết tinh theo đó ập vào mặt mọi người.
– Một con linh thú Dung Thiên cảnh trung kỳ cũng dám ngăn cản?
Mục Trần cười nhẹ, tay nắm lại, cửu cấp Phù Đồ tháp thoáng hiện bắn ra, hắc tháp phình to trở thành một tòa tháp khổng lồ với sức nặng đáng sợ như một trái núi đè xuống đầu con cự thú đỏ rực.
“Đùng!”
Đất đai rung chuyển, đổ sụp. Cửu cấp Phù Đồ tháp hung hãn nện xuống, cự thú kia chưa kịp gào lên tiếng nữa đã bị đè dẹp lép chết tươi.
Tô Huyên trừng mắt kinh ngạc. Huyết Linh thú mặc dù là Dung Thiên cảnh trung kỳ, nhưng lực phòng ngự nào có kém cỏi, không ngờ được Mục Trần chỉ duy nhất một chiêu cấp tốc dọn dẹp.
– Ồ? Có bảo bối!
Tô Linh Nhi nhìn ra phía sau Huyết Linh thú kia, ở nơi một viên đá kia xuất hiện một ngọn cỏ đỏ sậm lung lay, mùi thơm thoang thoảng bay ra theo mùi máu.
– Huyết Thảo Linh Chi?
Tô Linh Nhi nhìn thấy nó, đôi mắt sáng ngời. Bảo vật này khó mà gặp được, rất có ích cho tu luyện của nàng.
“Véo.”
Nàng cấp tốc bay xuống tảng đá, khom người định hái nhanh đóa Huyết Thảo Linh Chi.
“Vù!”
Ngay lúc đó, một tiếng xé gió vang lên mang theo kình khí bén nhọn bắn đến.
– Cẩn thận!
Tô Huyên trợn mắt, phẩy tay một cái. Một luồng linh lực như lụa bắn ra chấn vỡ luồng hào quang đánh lén Tô Linh Nhi.
Quách Hung và Lê Thanh lập tức vào vị trí chiến đấu, lạnh lùng nhìn nơi xuất phát công kích ám toán kia. Cánh rừng bên đó có chừng 20 người đang nhanh chóng hạ xuống bãi đá kia.
Mấy người ai ai cũng lăm lăm đao kiếm, ánh mắt càn rỡ, khí sắc hung ác, vừa thấy đã biết không phải người lương thiện, hẳn là một chi đoàn thám hiểm khá mạnh.
Đứng đầu bọn họ là hai gã nam tử chừng 30, hình dáng vẻ mặt khá giống nhau, có lẽ là huynh đệ, ánh mắt cũng hung tàn ác độc chẳng kém.
– Các ngươi muốn gì?
Quách Hung nhìn chằm chằm vào đám người bất hảo vừa tới, lạnh giọng quát hỏi.
Mục Trần cũng nhìn qua, khẽ cau mày. Đoàn thám hiểm này thực lực cũng không tệ, hai tên đầu lĩnh đều có thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh, còn lại trong đám người có đến tám kẻ Dung Thiên cảnh, đám còn lại đều có năng lực Thần Phách cảnh.
Đoàn thám hiểm cấp độ như vậy, có lẽ cũng là nhất lưu.
– Hé hé, các vị, Huyết Thảo Linh Chi này chúng ta me cả một ngày, bây giờ vất vả lắm mới dụ được đám linh thú quanh đây đi hết, các ngươi cứ thế thuận tay hái đi cũng hơi quá đáng rồi đấy?
Một tên nam tử gầy còm cất tiếng cười nói, con mắt đanh ác di chuyển khắp nơi trên thân thể ba cô gái đối diện.
– Bảo vật, người nào có khả năng thì đoạt lấy, các ngươi đứng ngó cả ngày, chỉ có thể nói các ngươi không đủ tài cán.
Tô Linh Nhi căm giận đáp lời, bọn người kia vừa nhìn đã thấy khó ưa, kẻ nào mà tin được lời chúng nói, chỉ có ngu mà thôi.
– Ngươi…. tiểu nha đầu muốn chết?
– Tiểu nương tử tuổi bé lại điêu ngoa như thế, xem ca ca đến giáo huấn ngươi!
Đám người kia vừa nghe nàng phản pháo, cả đám liền gầm lên hung ác, ngôn ngữ tục tĩu bẩn thỉu liền ném qua không tiếc lời.
– Cút!
Mục Trần ánh mắt lạnh băng quát lên. Hắn cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bọn này.
– Tiểu tử to gan!
Một tên đầu lĩnh hai mắt âm hàn liếc nhìn Mục Trần, từ tốn nói:
– Sư Hổ đoàn lăn lộn Bạch Long Khâu nhiều năm, ngay cả tam đại thế lực cũng không dám buông lời xấc xược như vậy.
Hắn dĩ nhiên nhìn ra thực lực Tô Huyên kinh người, nhưng bọn hắn nhân thủ áp đảo, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu muốn giao chiến, hắn không tin mấy tên nhóc thanh thiếu niên da trắng thịt trơn này có thể vượt qua được.
– Tiếc là ta không phải người của tam đại thế lực.
Mục Trần hờ hững trả lời.
– Vậy mà cũng dám láo, tiểu tử có tin đại gia cắt ngươi không? Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng bày đặt kêu gào, linh tinh không biết sống chết!
(cái chữ 剁 nó dịch sang tiếng anh là “cut” hoặc là “chop”, không biết là chặt cái gì hay cắt cái gì, thôi dịch là cắt cho nó dễ hiểu ^,….,^ )
Một gã mặt sẹo lạnh lùng quát lên, thần sắc nhăn nhúm hung ác.
Mục Trần trợn mắt, không nhiều lời, “phốc” một tiếng liền như đại bàng tung cánh sà xuống bắt mồi, linh lực hắc viêm bốc lên, dao động linh lực cuồng bạo toát ra.
– Tìm chết!
Gã mặt sẹo quát chói tai, hắn là cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, nào có thể sợ Mục Trần chỉ mớinhư thế nào sợ trước mắt này bất quá Dung Thiên cảnh sơ kỳ?
Hắn tiến lên, cong ngón tay vung trảo, linh lực chuyển động, trảo phong bén nhọn như ưng trảo xé toang không khí hung hăng phá không hướng tới Mục Trần.
“Bình!”
Quyền trảo mạnh mẽ ngạnh đấu, linh lực bùng phát, gã mặt sẹo biến sắc, rồi hét thảm, ngón tay vang lên tiếng gãy giòn giã, thân thể bị chấn văng ngược lại.
“Soạt.”
Mục Trần nhanh tay chụp lấy cánh tay hắn, giữ thân hình hắn lại không cho bay đi, rồi mạnh mẽ quật xuống, thân thể tên kia gục ngã nện vào đá. Mục Trần lại tiếp tục tung một cước đá vào vết sẹo trên gương mặt gã, chỉ một cước khiến cho gã mặt sẹo quay mòng mòng bay hơn trăm mét, va vào một gốc đại thụ, chẳng kịp kêu la tiếng nào.
Mục Trần ra tay nhanh gọn thần tốc, đến khi cả đám người phản ứng lại được, gã mặt sẹo đã ngất đi, mặt mày đầy máu thê thảm.
– Tiểu tử dám làm càn!
Một trong hai thủ lĩnh Sư Hổ đoàn giận dữ gầm lên, hắn tiến tới, linh lực bùng nổ tung quyền, linh lực hùng hồn hóa thàng sư tử gào thét, dao động linh lực kinh người đánh tới.
“Uỳnh!”
Đất đá cũng bị một chiêu này của tên thủ lĩnh tác động đến đứt gãy, thanh thế kinh người.
Mục Trần nhìn thấy thế công hung mãnh, ánh mắt vẫn lạnh băng, tay siết chặt lại, linh lực hắc viêm bùng lên, tung quyền đáp trả.
Sáu đạo Sâm La Tử Ấn cấp tốc ngưng tụ, linh lực như sao chổi bay ra.
“Bùm!”
Lại thêm một lần ngạnh đấu hung mãnh, khí lãng thổi ào ạt khiến cho đất đai rung chuyển, đá cứng cũng không chịu nổi nát tan thành bụi, bốc lên mù mịt.
Đám người Sư Hổ đoàn kia vội lui sau, nhưng hai mắt vẫn tập trung nhìn phía trước, nơi linh lực thổi ra, hai người đều run lên bần bật.
Sau đó, vai của tên thủ lĩnh run rẩy dữ dội, đôi chân giậm đất bước lui mười mấy bước, vết chân thật sâu đến nửa xích.
Còn tên thiếu niên kia chỉ lui sau chưa đến hai bước.
– Không thể nào?
Đám người kinh hô thất thố. Một thiếu niên Dung Thiên cảnh sơ kỳ lại chỉ một quyền chấn lui cấp tốc vị thủ lĩnh chuẩn Hóa Thiên cảnh sao?
Gã thủ lĩnh Sư Hổ đoàn còn lại cũng kinh nghi bất định. Mục Trần bày ra chiến lực siêu việt hơn hẳn thực lực bề ngoài.
Mà cũng không riêng gì đối phương bị chấn động, ngay cả đồng đội của hắn là Quách Hung, Lê Thanh cũng kinh dị nhìn hắn không rời. Dù rằng cũng biết đêm qua Mục Trần một mình hạ sát bốn tên sát thủ Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến chiến lực của hắn chính diện đẩy lui một đối thủ cấp độ ngang ngửa với mình, cả hai không khỏi bồi hồi dao động.
Mục Trần hờ hững nhìn đám Sư Hổ đoàn, đối diện ánh mắt của hắn, đám lâu la chẳng còn có gan nhục mạ châm chọc, có vẻ hơi trốn tránh đôi mắt bén nhọn của hắn. Ngày thường họ vốn hung ác, nhưng đôi mắt thiếu niên kia còn hung ác hơn bội phần, một khi đã ra tay nhất định cũng không hề nương nhẹ.
– Bây giờ lăn đi được chưa?
Mục Trần chậm rãi cất tiếng.
Phía sau Mục Trần, Tô Huyên vươn tay ra, một viên ngọc châu mượt mà cổ kính xuất hiện trong lòng bàn tay, dao động linh lực kinh người tản mát, đôi mắt đẹp cũng lạnh băng mà bốc lửa.
Hiển nhiên, nàng cũng đã nổi giận.
—————————