Quảng trường Bắc Minh.
Sau khi Thú Liệp chiến kết thúc mà trở nên trống trải, thì lúc này lại trở nên đông đúc vì đại hội trao đổi đã đến, lần thứ hai biến thành nơi chú ý của cả Bắc Thương linh viện.
Và sự chú ý lúc này còn nóng hơn cả Thú Liệp chiến.
Vì đây chính là lúc toàn bộ đệ tử Bắc Thương linh viện đồng tâm hiệp lực.
Thái Đỉnh linh viện ép người thái quá, nếu không lấy lại mặt mũi thì danh tiếng một trong Ngũ Đại Viện của họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đó là chuyện tuyệt đối không một đệ tử kiêu ngạo nào của Bắc Thương linh viện có thể cam chịu.
Nơi quảng trường mênh mông, biển người tràn ngập, chín phần trong số đó là đệ tử Bắc Thương linh viện, chỉ có một góc nhỏ khu tây bắc là của một đội ngũ khác.
Chính là đệ tử Thái Đỉnh linh viện.
Đám đệ tử kia đều vận trường bào xanh biếc, nam thanh nữ tú, hầu hết đều tay khoanh trước ngực, thanh thế hiên ngang khinh thị nhìn đệ tử Bắc Thương linh viện. Nhiều người có năng lực thì có ích lợi gì? Đánh không lại Liễu Tranh của họ, thì đại hội trao đổi lần này, Thái Đỉnh linh viện đã có thể qua mặt Bắc Thương linh viện!
Nếu có thể, trong linh viện đại tái nửa năm sau, có thể Thái Đỉnh linh viện đủ sức thay thế Bắc Thương linh viện!
– Liễu học trưởng, hôm nay thủ thêm một ngày, Thái Đỉnh linh viện chúng ta sẽ chiến thắng, để xem lúc đó bọn chúng còn nói gì được đây!
– Hừ, đám Bắc Thương linh viện chỉ giỏi võ mồm, cái gì mà cường giả mạnh nhất không có mặt, Liễu học trưởng hôm qua một đường khiêu chiến cái gọi là top 10 Thiên bảng, chẳng phải toàn lũ chó cụt đuôi sao?
– Đúng, hôm nay dù có bọn người top 3 Thiên bảng đến thì cũng phải cúp đuôi chạy về!
– Ha ha ha!
Đám đệ tử Thái Đỉnh linh viện hò nhau châm biếm, cười to rộn rã khiến cho đám đông bên này tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng từ khi Liễu Tranh xuất hiện, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách khiến bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Một người áo xanh đứng trên quảng trường, hai tay cũng khoanh trước ngực, hờ hững nhìn đám đệ tử Bắc Thương linh viện đang phẫn nộ, cười khẩy.
Đây là linh viện mà hắn từng tha thiết mơ ước tiến vào sao? Dường như không xuất sắc như hắn từng nghĩ.
Hắn muốn cho Bắc Thương linh viện phải biết, mất đi Liễu Tranh, là vì Bắc Thương linh viện mắt mù!
Chỗ tập trung những đệ tử hàng đầu của Bắc Thương linh viện hiện giờ, Hạc Yêu, Tô Huyên, Từ Hoang cùng với Triệu Thanh Sam đều có mặt, và sắc mặt không ai có vẻ tốt.
– Tô Huyên, đã gọi người đi báo cho Lạc Li chưa? Nàng sẽ đến chứ?
Từ Hoang lo lắng hỏi Tô Huyên, top 10 Thiên bảng lúc này cũng chỉ còn có thể dựa vào Lạc Li mà thôi.
– Đã báo rồi, tuy Lạc Li vốn không thích tranh đấu, nhưng chuyện này liên quan đến thể diện Bắc Thương linh viện chúng ta, có lẽ nàng sẽ đến.
Tô Huyên gật đầu xác nhận.
– Nàng ta đến đây thì năng lực gì? Liễu Tranh thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ, không yếu hơn Lý Huyền Thông. Đừng nói là Lạc Li, cho dù Mục Trần đến đây cũng khó mà thắng, trận này không phải luận bàn nhẹ nhàng đâu.
Hạc Yêu cũng có xích mích với Mục Trần, mà quan hệ thắm thiết của Lạc Li với Mục Trần như vậy vẫn khó tránh khỏi không tin cậy.
Tô Huyên thản nhiên liếc hắn:
– Nếu ngươi cảm thấy đủ sức thì bọn ta cũng đồng ý cho ngươi lên tiếp đó.
Hạc Yêu nhất thời cứng họng, nghiến răng quay mặt chỗ khác. Hắn cách Thông Thiên cảnh chỉ một đường chỉ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể bước qua. Chứ nếu không thì sao phải bại dưới tay Liễu Tranh kia?
Mọi người trở nên trầm tư, cảm giác uất ức lên đầy ngực. Thái Đỉnh linh viện thật biết chọn thời điểm, đúng ngay lúc Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông vừa rời khỏi viện, Mục Trần lại biến đâu mất tích, lại kéo bè kéo lũ qua đây, khiến cho người ta không kịp trở tay.
Khi đệ tử song phương khiêu khích lẫn nhau, trên đài giảng viên, cao tầng hai linh viện ngồi ngay ngắn, hoàn toàn khác với không khí đối đầu của đệ tử dưới kia, nhưng chắc chắn cũng không phải hữu hảo gì.
– Ha ha! Thái Thương viện trưởng, xem ra lúc này đây Thái Đỉnh linh viện chúng ta cũng tốt chứ nhỉ? Tiểu tử Liễu Tranh thiên phú cực cao, ngạo khí có thừa. Vốn ta muốn hắn biết được đệ tử Bắc Thương linh viện mạnh mẽ ra sao, để áp chế nhuệ khí của hắn đó.
Một lão sư hình thể khá to lớn cười tủm tỉm.
– Phí viện trưởng nói đùa, đại hội trao đổi chỉ là một hồi luận bàn mà thôi, để bọn nhỏ biết được điểm yếu và thiếu sót của bản thân, nào có chuyện áp chế nhuệ khí được chứ.
Thái Thương viện trưởng cười nhạt.
Không ngờ vị nam tử mập mạp nhìn như một thương gia này lại là viện trưởng Thái Đỉnh linh viện, tên là Phí Thanh Tùng. Dù tướng mạo xấu xí, nhưng ở Thái Đỉnh đại lục, cũng là nhân vật hàng đầu. Chứ nếu không thì làm sao có thể trở thành viện trưởng một linh viện hàng đầu đại lục. Nếu ai mà khinh thường hắn chỉ vì vẻ bề ngoài, e rằng đến lúc chết vẫn chưa biết tại sao mình chết.
– Vẫn là Thái Thương viện trưởng khí độ cao thâm.
Phí Thanh Tùng cười lớn vỗ bàn, nói:
– Đại hội trao đổi lần này, thật ra Thái Đỉnh linh viện chúng ta thắng cũng không sao, Thái Thương viện trưởng yên tâm, đến lúc trở về ta sẽ bảo đám tiểu tử kia im miệng, không hé răng lời nào. Ha ha!
Thái Thương viện trưởng vẫn mỉm cười, không mặn không nhạt. Chỉ có vài trưởng lão bên cạnh thì cau mày. Điện chủ Hình Điện Mạch U thì khẽ mấp máy nói gì đó, chỉ có Thái Thương viện trưởng nghe được.
– Viện trưởng, chuyện này ta đã báo cho Bắc Minh đại nhân, chỉ tiếc là chưa có hồi âm gì. Chẳng biết Mục Trần có xuất hiện hay không.
Thái Thương viện trưởng bí mật gật đầu.
– Thái Thương viện trưởng, Bắc Thương linh viện còn đệ tử nào ra đánh không vậy? Nếu không thì….
Phí Thanh Tùng đang cười nói rôm rả, nhưng chưa nói hết câu đột nhiên nheo mắt nhìn về phía bắc. Một tia sáng bắn tới nhanh như chớp, rồi hạ xuống quảng trường Bắc Minh trong sự chú ý của tất cả mọi người.
Hào quang tan đi, một người con gái mảnh khảnh xinh đẹp mặc áo đen, tóc dài màu bạc, dung nhan tinh xảo, khí chất rất đặc biệt thu hút tầm mắt mọi người.
Quảng trường Bắc Minh đang ồn ào trở nên yên tĩnh, bất kể đệ tử Bắc Thương linh viện hay Thái Đỉnh linh viện, ánh mắt đều kinh ngạc.
– Đến rồi!
Tô Huyên mừng rỡ reo lên.
– Sao chứ? Đệ tử Bắc Thương linh viện không kiếm nổi một ai ư? Đợi lâu như vậy, lại tới một đứa con gái?
Liễu Tranh cũng vì dung nhan của Lạc Li mà động lòng, nhưng vẫn khinh khỉnh cất tiếng.
Lạc Li lẳng lặng nhìn Liễu Tranh, khkông đáp lời, tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm.
– Đệ thập Thiên bảng, Lạc Li. Thỉnh chỉ giáo!
Nàng nhẹ nhàng cất tiếng.
– Đệ thập Thiên bảng? Ngay cả đệ tứ Hạc Yêu còn thua Liễu học trưởng, đệ thập thì có năng lực làm cái gì?
Đám đệ tử Thái Đỉnh linh viện nghe nàng nói cũng hồi tỉnh lại, trề môi châm biếm, bàn luân không thôi. Chẳng lẽ dùng mỹ nhân kế huyền thoại sao chứ?
Đám Thái Đỉnh linh viện thì xôn xao châm chọc, nhưng trong số họ có một cặp mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp kia.
Ánh mắt đó nghiền ngẫm một cách kỳ lạ.
“Lạc Li, ngươi quả nhiên là ở đây.”
Trên quảng trường, Liễu Tranh lạnh lùng nhìn Lạc Li, chậm rãi nói:
– Ta vốn ra tay thì không lưu tình, đừng nghĩ rằng bề ngoài xinh đẹp thì ta sẽ nương tay. Do đó nên nghĩ cho kỹ trước khi bước lên đây.
Lạc Li hơi nhíu mày, lặp lại:
– Thỉnh chỉ giáo!
Liễu Tranh sắc mặt biến lạnh, hắn tiến lên, linh lực hùng hậu bùng phát, uy áp bao phủ.
Thông Thiên cảnh sơ kỳ.
Đám đệ tử Bắc Thương linh viện thần sắc nghiêm trọng. Liễu Tranh ra tay tàn nhẫn, nhưng thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Tô Huyên, Hạc Yêu cũng chăm chú quan sát lôi đài. Bọn họ chưa bao giờ thấy Lạc Li ra tay hết mình, nhưng nàng có thể cùng Mục Trần liên thủ giải quyết một con Linh Vương, có lẽ không như lúc thường mọi người thấy. Nhưng cũng không biết được, nàng mạnh mẽ ra sao chỉ khi ra tay hết lực mới biết được.
– Hy vọng nàng cũng ẩn giấu thực lực.
Tô Huyên than thầm. Liễu Tranh ra tay rất nặng, nếu đả thương Lạc Li, đến khi Mục Trần xuất hiện chẳng biết hắn nổi cơn tam bành ra sao nữa. Chỉ mong thực lực Lạc Li có thể khiến mọi người kinh hỉ.
Liễu Tranh đứng ngạo nghễ giữa sân, linh lực hùng hậu lấn lướt, mắt nhìn chằm chằm Lạc Li, cực kỳ lạnh lẽo. Chỉ cần đánh bại đối thủ này nữa, Bắc Thương linh viện hẳn là không còn ai chứ?
– Bắc Thương linh viện cũng chỉ như thế thôi!
Liễu Tranh cất giọng khinh miệt:
– Hôm nay nếu đám top 3 cái gọi là Thiên bảng của các ngươi không dám ra mặt, thì nửa năm sau ở học viện đại tái, ta lại đến đạp bằng bọn họ.
Lạc Li mắt lóe sáng, như có hàn ý xuất hiện, tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm. Thình lình mọi người cảm thấy một luồng linh lực hùng hậu không kém ào ào như gió lốc từ cơ thể nàng bùng lên.
Trình độ cũng ở mức Thông Thiên cảnh!
Vô số đệ tử Bắc Thương linh viện trợn mắt kinh ngạc, không ai ngờ ngoài Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, đệ thập Lạc Li cũng có thực lực kinh người đến vậy!
Nàng quả thực còn ẩn giấu sâu hơn cả Mục Trần!
– Đối phó ngươi, chỉ cần…
Lạc Li chăm chú tập trung vào Liễu Tranh đang biến sắc, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên theo tiếng kiếm minh thanh thúy.
– Một kiếm!