TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 353: Linh Khê thần bí

Những ngày kế tiếp, Mục Trần đều đến chỗ trưởng lão Linh Khê để “huấn luyện ma quỷ”. Mỗi ngày lúc kết thúc hắn đều một bộ dáng thương tích đầy mình khiến Lạc Li cũng hoảng hốt. Nhưng khi hắn nói rõ mọi việc thì nàng cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, vị trưởng lão Linh Khê kia quả thật là ác mà.

Nhưng dù vậy loại huấn luyện ma quỷ kia hiệu quả không nhỏ, chỉ mười ngày sau Mục Trần đã có thể phá một lúc đến 20 linh trận.

20 linh trận cấp 4 cùng lúc vận hành, uy lực này cường giả Thông Thiên cảnh cũng phải toác da đầu. Nhưng cũng may nó chỉ để luyện tập, không phải để chiến đấu, nên nhờ vào Lôi Thần Thể và hơn nữa Mục Trần càng lúc càng thành thạo phá tâm trận nên miễn cưỡng thông qua. Dù vậy trả giá vẫn càng thêm thảm trọng, mỗi ngày luyện tập xong thì hắn phải nghỉ ngơi hồi phục hết một ngày, không thể tiếp tục luyện tập ngay được.

Mỗi ngày phá trận, Mục Trần cảm nhận được cảm giác huyền diệu xuất hiện càng lúc càng nhiều, khiến hắn vô cùng vui sướng.

Dù vẫn chưa chân chính có được trạng thái Tâm Nhãn, nhưng cho thấy hắn đang đi đúng hướng.

Chỉ cần tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng sẽ phá tan tầng sương mù che khuất, chân chính lĩnh ngộ trạng thái Tâm Nhãn!

“Ầm!”

Trong rừng trúc, ánh sáng tràn ngập khắp nơi, từng linh trận thành hình tầng tầng lớp lớp dày đặc rậm rạp, trong lúc vận hành khiến cho linh lực ùn ùn dâng lên, thanh thế đáng sợ.

Trong đám linh trận tầng tầng lớp lớp đó, một bóng người nhanh như tia chớp lóe lên, thân thể tràn ngập hắc lôi, ngăn cản công kích từ những chùm sáng kia.

“Bang! Bang!”

Vừa tránh né, người đó vừa nhanh tay đánh ra những quyền kình mạnh mẽ, hùng hồn vào từng linh trận kia.

Mỗi một quyền ra tay đều khiến cho một tầng linh trận run rẩy, phát ra những tiếng lách cách rồi vỡ nát thành vô số đốm sáng.

Bên ngoài, Duẫn nhi sợ hãi nhìn vào bên trong, chỉ mới chưa đến nửa tháng, Mục Trần đã hiểu được nhiều quy luật mà cả Duẫn nhi cũng không thể hiểu được. Bản lĩnh tìm tâm trận của hắn càng lúc càng lợi hại.

Dù Linh Khê chưa dùng chiêu trò gì đó để giấu đi tâm trận, nhưng chuyện tìm ra được tâm trận cũng khó khăn vô cùng. Đừng nói là một Linh Trận sư cấp 4, cho dù là Linh Trận sư cấp 5 cũng khó mà làm nổi. Vậy mà Mục Trần chỉ trong mười ngay đã tiến bộ lớn.

“Bang! Bang! Bang!”

Quyền phong gào thét, linh trận trùng điệp lần lượt bị phá vỡ hết, những đốm sáng lấp lánh đầy trời, cực kỳ đẹp mắt.

“Uỳnh!”

Linh trận cuối cùng nổ tung, một bóng người hạ xuống bên cạnh Duẫn nhi, hào quang lôi điện tan mất, để lại thân thể trần trụi mang theo vài vết máu của Mục Trần.

– Mục Trần ca ca, nhanh.

Duẫn nhi đưa cho hắn một bộ quần áo, cô bé không còn thẹn thùng nữa, dù sao mấy ngày nay nhìn cũng quen mắt rồi.

Mục Trần mặc quần áo, lau máu me trên người, vẫn còn cảm thấy đau nhức nhưng đỡ hơn mất ngày trước nhiều, ít ra cũng không phải thê thảm kiệt sức như ngày đầu.

– Mục Trần ca ca, trạng thái Tâm Nhãn của ngươi thế nào rồi?

Duẫn nhi tò mò hỏi.

– Còn kém một chút.

Mục Trần mỉm cười. Cảm giác huyền diệu hắn cảm nhận được mấy ngày nay, chẳng hiểu sao luôn thấy dường như còn thiếu chút nữa. Cảm giác như một con chim nhỏ đang muốn phá trứng lột xác, nhưng chưa đủ sức, dù cho có giãy giụa mạnh mẽ cũng chỉ có thể làm nó biến dạng mà thôi.

Hắn cũng không quá tham lam, mấy ngày nay tiến bộ thần tốc đã vượt quá mong ước, dù hắn rất tự tin vào thiên phú của mình, nhưng nói gì thì trạng thái Tâm Nhãn cũng khá cao thâm, đâu dễ mà nắm vững.

– Mục Trần ca ca ngươi phải cố lên, Linh Khê tỷ tỷ hôm qua còn nói ngươi tiến triển quá chậm, nếu khiến nàng không kiên nhẫn thì sẽ đuổi ngươi đi.

Duẫn nhi nói.

Mục Trần câm lặng. Mười ngày tiếp xúc cũng biết một chút tính khí của Linh Khê, nữ nhân này cá tính rất mạnh, chuyện gì cũng dám làm. Mục Trần tự nhận không dám đắc tội nàng, nhưng nếu ngày nào đó nàng bỗng dưng khó chịu, vô duyên vô cớ đuổi mình đi thì thật là….

– Duẫn nhi, ngươi có biết nàng bao nhiêu tuổi rồi không?

Mục Trần trộm liếc bốn phía, rồi thì thầm hỏi Duẫn nhi. Việc này hắn cực kỳ tò mò. Trong Bắc Thương linh viện này lần đầu tiên hắn thấy một trưởng lão tuổi trẻ như vậy, đoán chừng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng cũng không dám chắc, vì đôi khi vài cường giả thực lực cao sâu muốn thay đổi dung nhan là chuyện trong tầm tay, không khó khăn gì cả. Như Chúc Thiên trưởng lão, cũng cái bộ dáng niên thiếu, nhưng mà cái loại đó thì chỉ liếc mắt là biết thiếu niên bề ngoài thôi, cái chất già cỗi từng trải không thể che giấu được.

Và cái mùi vị đó Mục Trần lại không thể nhận thấy ở Linh Khê. Cô gái lạnh lùng nhưng không hề già cỗi.

– Việc này Linh Khê tỷ tỷ chưa nói bao giờ cả, nhưng nàng bắt ta gọi là tỷ tỷ, ta nghĩ nàng không lớn tuổi đâu…

Duẫn nhi nghe vậy, giọng cũng nhỏ đi, ánh mắt khá hưng phấn, cái tâm tò mò với nàng ta cũng không kém Mục Trần là bao.

Mục Trần cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng mà như vậy thì chẳng phải càng đáng sợ ư? Tuổi trẻ thế lại có thực lực khủng bố, quả thực có thể khiến Trầm Thương Sinh cũng phải tức chết vì ghen tị.

– Kỳ thật dường như ngay cả Linh Khê tỷ tỷ cũng không rõ tuổi của nàng. Dường như nàng quên rất nhiều việc.

Duẫn nhi gãi đầu, lẩm bẩm.

Mục Trần ngẩn ra. Quên?

Hắn nhíu mày, Linh Khê khiến cho người ta thấy thần bí, chẳng biết là điều gì. Thế giới này có quá nhiều chuyện cổ quái.

Vừa định nói gì đó thêm nữa, chợt hắn thấy cái bóng trắng quen thuộc xuất hiện, lập tức ngậm miệng. Duẫn nhi bên cạnh le lưỡi, làm bộ giúp Mục Trần lau đi những vết máu trên người.

Linh Khê chậm rãi tiến đến, thanh âm trong trẻo cất lên:

– Xem ra hôm nay ngươi vẫn còn dư hơi nhỉ?

Giọng nói đầy lạnh lẽo và nguy hiểm.

Mục Trần gượng cười một tiếng.

– Tập xong rồi còn không về? Ở lại đây làm cái gì?

Linh Khê lập tức đuổi đi:

– Ngày mai số linh trận tăng lên 30, năm ngày nữa vào Linh Trận Ốc. Nếu còn chưa thể mở Tâm Nhãn, thì ngươi về tự mò đi. Bản lĩnh kém cỏi ta không dạy.

Mục Trần cười cười, cũng chẳng biểu hiện đau khổ hay gì. Cái gọi là Linh Trận Ốc kia hắn cũng đã nghe Duẫn nhi nói vài lần, là một chỗ rất đáng sợ, khiến hắn rất tò mò. Theo lời Linh Khê dường như nó còn có tác dụng mặc khải Tâm Nhãn nữa sao?

Hắn xoa đầu Duẫn nhi, rồi cáo từ rời đi.

Linh Khê thấy Mục Trần đã đi khỏi, mới quay sang Duẫn nhi trừng mắt:

– Lần sau còn dám nói lung tung mấy chuyện của ta, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào.

– Duẫn nhi không dám!

Duẫn nhi vội vàng lắc đầu, Linh Khê tỷ tỷ thật đáng sợ, quả nhiên nàng nghe thấy được.

– Còn không đi quét rừng trúc?

– Dạ dạ….

Duẫn nhi luýnh quýnh chạy đi, ôm một cây chổi cao hơn cả đầu đến dọn dẹp đống trúc hỗn độn do Mục Trần tập luyện.

Linh Khê nhìn Duẫn nhi đáng yêu ngoan ngoãn, môi khẽ mỉm cười. Nghĩ đến gì đó, ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, rồi nàng cất bước về căn phòng trúc của mình.

Phòng trúc sạch sẽ không dính hạt bụi nào, khá ngăn nắp gọn gàng. Trong phòng có một cái đệm cỏ đặt trước một bức tranh. Tranh vẽ dường như là một tòa hắc tháp, một nữ tử đang ngồi đó, hình dáng mơ hồ nhưng lại khiến người xem an hòa tâm tình.

Linh Khê quỳ ngồi xuống đệm cỏ, thẫn thờ nhìn bức họa kia. Thân ảnh xinh đẹp đang cố gắng hồi tưởng gì đó, nhưng lại thống khổ thở dài, dáng vẻ rất cô đơn.

……

Một vùng núi hoang vắng, trên một đỉnh núi nọ, một thanh niên vận hắc bào đứng khoanh tay, lưng đeo hắc kiếm. Mi tâm có một long văn màu đen, một cỗ ác khí từ đó tuôn ra khiến người ta run rẩy sợ hãi.

Hình dáng quen thuộc, đúng là Ma Long Tử.

Hơi nghiêng đầu nhìn lên phương bắc, hắn nở một nụ cười tàn khốc.

– Đuổi theo lâu như vậy, đúng là kiên trì. Nhưng mà bây giờ các ngươi khó mà về được, chuẩn bị nhận bữa tiệc thịnh soạn mà ta dành chiêu đãi các ngươi đi.

– Ha ha ha! Nếu có thể giết sạch cả đệ nhất và đệ nhị Thiên bảng Bắc Thương linh viện, chẳng biết trên Huyền Thưởng bảng ta có vượt qua hắn không đây?

– Thật đáng mong chờ…

Tiếng cười lành lạnh vang vang khắp núi, bóng người kia dần tan biến vào hư không.

Đọc truyện chữ Full