Trên không Tây Hoang thành, Hắc Long Chí Tôn rời đi khiến không khí căng thẳng liền lắng dịu, ánh mặt trời ấm áp lại soi rọi thiên không.
Thái Thương viện trưởng vẫn cảnh giác nhìn khu vực không gian Hắc Long Chí Tôn biến mất, mày cau lại, ánh mắt thâm thúy lóe lên một mạt lạnh lẽo. Nhiều năm nay chẳng biết bao nhiêu đệ tử rèn luyện trên Bắc Thương đại lục đã phải táng thân duới tay bọn Long Ma Cung kia. Ân oán hai bên đã là huyết cừu, không còn có thể hòa giải đuợc nữa.
Bắc Thương linh viện chỉ hận không thể xóa sổ triệt để Long Ma Cung, chuyện đó hoàn toàn không đơn giản. Nội tình của Long Ma Cung trải khắp Bắc Thương đại lục, xét kỹ ra còn lâu đời hơn cả Bắc Thương linh viện. Bọn họ xưa kia chân chính là bá chủ, cho đến khi Bắc Thương linh viện nổi lên.
Đại chiến năm đó tuy Bắc Thương linh viện chiến thắng nhưng chẳng hề khiến cho lực lượng chân chính của họ bị tổn hại quá nghiêm trọng. Nhiều năm nay kiêng dè phòng bị, Bắc Thương linh viện chẳng phải không muốn giải quyết, mà vì để giải quyết tận gốc, thì họ cũng phải trả giá cực lớn.
Cái giá như thế Bắc Thương linh viện không thể thừa nhận được. Đối thủ của họ đâu chỉ có Long Ma Cung ở đây mà thôi, còn bao nhiêu linh viện cường đại như hổ rình mồi, chực chờ họ suy yếu rồi đoạt lấy danh hiệu Ngũ Đại Viện hiển hách hàng đầu Đại Thiên thế giới kia…..
Cái tranh đấu đó cũng khốc liệt chẳng kém.
– Viện trưởng, Thánh Linh Sơn là gì vậy?
Mục Trần tò mò hỏi.
Thái Thương viện trưởng nhướng mày nhìn Mục Trần, giải thích:
– Đó là một tòa thánh địa ở Bắc Thương đại lục, có từ viễn cổ xa xưa. Cứ mỗi ba năm nó sẽ được mở cửa một lần. Nếu có thể thành công tiến vào Thánh Linh Sơn, thì cơ duyên rất lớn đó gọi là Thánh Linh tẩy lễ.
– Thánh Linh tẩy lễ? Giống như Linh Quang của chúng ta phải không?
Mục Trần hơi nghi hoặc hỏi.
Thái Thương viện trưởng mỉm cuời:
– Nếu Linh Quang quán đỉnh có thể so với Thánh Linh tẩy lễ, thì Bắc Thương linh viện bây giờ đâu chỉ là một trong Ngũ Đại Viện…
– Thánh Linh tẩy lễ không có tác dụng tăng cuờng thực lực, nhưng vẫn là nơi bao nhiêu trang anh tài tuấn kiệt của Bắc Thương linh viện đâm đầu vào đó. Chính vì Thánh Linh tẩy lễ, có thể đạt được trúc cơ…
– Trúc cơ?
Mục Trần nhướng mày, có vẻ như cũng không quá đặc biệt, nhiều kỳ duyên hay bảo vật cũng có công năng tuơng tự.
– Cũng không phải là trúc cơ bình thuờng, đó chính là trúc cơ Chí Tôn…
Thái Thương viện trưởng nhướng mày cười, nhìn Mục Trần vẻ dạy bảo:
– Ngươi vẫn chưa hề biết muốn đột phá đến Chí Tôn cảnh phải trải qua đau khổ như thế nào ư?
Mục Trần xấu hổ. Hắn còn chưa tới Thông Thiên cảnh, tâm trí đâu mà lo tới Chí Tôn cảnh. Nói gì thì cảnh giới đó cũng vẫn còn khá xa, mặc dù hắn luôn tha thiết mơ ước.
– Khi thực lực đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, ngươi sẽ thấy lúc ấy không phải chỉ tiếng thêm một bước là an ổn trở thành Chí Tôn….
Thái Thương viện trưởng nghiêm mặt:
– Đó chân chính là một cái bẫy cho muôn vạn người bao nhiêu thiên tài diễm tuyệt phải dừng chân ở điểm đó, thậm chí táng thân thành tro tàn.
– Vì sao?
Mục Trần ngạc nhiên.
– Sau khi đến được Thông Thiên cảnh hậu kỳ, ngươi sẽ đối diện thứ khiến cho vô số thiên tài biến sắc, gọi là Chí Tôn tiểu Tam Nan. Vuợt qua được Tam Nan, mới có được Chí Tôn thân, chân chính đặt chân vào Chí Tôn cảnh!
– Chí Tôn tiểu Tam Nan?
Mục Trần lẩm bẩm ghi nhớ, cái danh từ rất xa lạ nhưng chẳng hiểu sao sâu trong lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
– Biết bao nhiêu thiên tài trên thế gian này, tiến triển trước khi đến Tam Nan rất thần tốc, thiên phú tuyệt thế kinh thiên, nhưng đến cửa ải quan trọng lại hóa ra tro bụi, biến mất khỏi nhân gian. Do vậy ngươi nên biết vì sao cường giả Chí Tôn lại có địa vị cao như thế!
Mục Trần chép miệng, mặt hơi trắng đi, gật đầu. Hắn lầu đầu tiên được nghe nói về hung hiểm gian khó khi tiến vào Chí Tôn cảnh.
– Vậy thứ đó và cái gọi là trúc cơ Chí Tôn có quan hệ thế nào?
Mục Trần nghĩ lại lời của Thái Thương viện trưởng vừa nãy.
– Ngươi rất thông minh. Tam Nan rất đáng sợ, vô ý một chút thì tiêu tùng ngay, cả Thần Phách cũng không tránh khỏi. Thánh Linh tẩy lễ kia thì có thể cấu trúc Thần Phách, tăng cường sức đề kháng đối với Tam Nan. Đồng thời nếu gặp tình huống xấu nhất, vẫn có thể bảo toàn Thần Phách, cho ngươi thêm một cơ hội trùng sinh.
Mục Trần há to miệng kinh ngạc
– Lợi hại như vậy?
Hắn còn chưa hề biết được khi tiếp xúc với cái Tam Nan kia ra sao, nhưng dễ dàng biết được nó tuyệt vọng đến mức nào. Thánh Linh tẩy lễ vừa bảo toàn mạng sống, vừa giúp vượt qua, thế thì quá quan trọng, có lẽ vô số cường giả đủ tư cách thách thức Tam Nan đều sẽ đổ xô tới.
Bây giờ hắn đã rõ vì sao Thánh Linh Sơn kia lại trở thành sự kiện trọng đại nhất giới trẻ Bắc Thương đại lục. So với Linh Quang quán đỉnh thật quá khác biệt.
Việc này cũng khiến hắn ngứa ngáy trong lòng. Thánh Linh tẩy lễ rất hấp dẫn, nếu hắn và Lạc Li đều có thể nhận được, thì sau này thêm cơ hội tiến vào Chí Tôn rồi.
– Viện trưởng, chúng ta có thể tham gia hay không?
Mục Trần thấp giọng hỏi.
Thái Thương viện trưởng khẽ thở dài:
– Tham gia Thánh Linh Sơn hầu hết là những thiên tài được các thế lực dốc sức bồi dưỡng trên Bắc Thương đại lục này. Bắc Thương linh viện chúng ta cũng không có ưu thế gì hơn, năm xưa có tham gia một lần, vị đệ tử ấy chính là đệ nhất Thiên bảng năm đó, nhưng cuối cùng lại không thể trở về. Từ đó về sau căn bản chúng ta bỏ qua nó.
Mục Trần giật mình, gật gù. Cũng không phải do đệ tử đứng đầu Bắc Thương linh viện có thiên phú kém hơn những người kia. Bọn họ là thiên tài trung tâm của gia tộc và thế lực, toàn tâm bồi dưỡng, dốc lực tăng cường. Đệ tử Bắc Thương linh viện lại đến từ bốn phương trời, ở đó tu luyện mấy năm thì đem so với những tên kia phải nói là thời gian quá ngắn, chẳng đủ so bì với họ.
Còn những đệ tử có thực lực, sau khi tốt nghiệp mạnh mẽ, lại bay về địa phương của họ, truy tìm con đường cường giả cao hơn. Những đệ tử lớp sau lại leo lên, nhưng khó mà so được với những thiên tài của các thế lực kia. Cũng vì thế mà bá chủ như Bắc Thương linh viện lại ít xuất hiện những nhân vật hàng đầu trong giới trẻ tuổi.
– Mạnh nhất Thiên bảng hiện tại là Trầm Thương Sinh, thiên phú của hắn rất tốt, thêm một thời gian tu luyện nữa thì muốn vượt qua bọn kia không khó, nhưng không phải bây giờ.
Thái Thương viện trưởng chua chát.
Mục Trần khẽ gật đầu. Bọn họ mới chỉ đối phó một mình Ma Long Tử đã kiệt lực như thế, vậy thì đối diện những kẻ còn mạnh hơn sẽ như thế nào? Như Ma Hình Thiên kia chẳng hạn, một tên ác đồ còn mạnh hơn cả Ma Long Tử.
Dù vậy hắn vẫn tỏ ra không chịu buông tha Thánh Linh tẩy lễ, đối với hắn và Lạc Li đều rất trọng yếu. Do dự một chút, hắn lấy hết dũng khí hỏi:
– Viện trưởng, ta có thể thử được không?
Thái Thương viện trưởng trợn mắt, lão nhìn chằm chằm Mục Trần, rồi lắc đầu:
– Ngươi tu luyện còn ít hơn nữa, dù ta không phủ nhận năng lực của ngươi, nhưng bây giờ mà tham gia Thánh Linh Sơn thì quá sớm!
Mục Trần gãi đầu, định cố kỳ kèo, nhưng Thái Thương viện trưởng khoát tay:
– Đem họ lại đây, chuẩn bị hồi viện. Tất cả đệ tử trong viện đang chờ tin của các ngươi đó.
Lão lại cuời, vỗ vai Mục Trần:
– Hiện giờ ngươi chính là anh hùng của Bắc Thương linh viện chúng ta đó. Ma Long Tử cũng bại trong tay ngươi!
Mục Trần chớp chớp mắt, vội xoay người lướt xuống chỗ Trầm Thương Sinh.
Thái Thương viện trưởng nhìn theo, vẻ mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ cái gì.
Tam tướng được mọi người chăm sóc một hồi cũng tỉnh lại, sắc mặt khó coi thoáng xấu hổ. Dù hôn mê nhưng cũng không có nghĩa rằng mọi chuyện trước đó không hề biết gì cả.
– Ha ha, Lâm học trưởng, Ma Long Tử đã sớm đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, chúng ta không đối phó được, ngay cả ta cũng bại.
Trầm Thương Sinh cười sang sảng:
– Bất quá cũng may Mục Trần lại chẳng kém cạnh, đập cho thằng kia tàn phế, không biết còn sống được hay không đây.
– Mục Trần đánh bại Ma Long Tử?
Tam tướng kinh ngạc, khó tin nhìn qua Mục Trần. Hóa Thiên cảnh hậu kỳ vs Thông Thiên cảnh hậu kỳ, họ chẳng thể tưởng tượng ra làm sao mà hắn có thể chiến thắng.
Mục Trần nhún vai:
– May mắn thôi, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta trở về Bắc Thương linh viện chứ?
Mọi người đều gật đầu, dìu nhau bay lên không.
Mục Trần bay phía sau cùng Lạc Li, lén giơ tay nắm lấy tay nàng.
Lạc Li mỉm cười, hơi đỏ mặt liếc hắn. Hắn thì thào hỏi nhỏ:
– Ta lợi hại chứ?
Lạc Li trừng mắt, trong lòng lại buồn cười. Mới nãy trước mặt mọi nguời thì ra chiều khiêm tốn lắm, còn trước mặt nàng lại đắc ý đến phát ghét, muốn cắn cho một phát.
Nhưng khi nhìn lại vết thương còn trên cơ thể Mục Trần, nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, khẽ ừ một tiếng cho Mục Trần thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏtrong lòng.
Trên bầu trời, Thái Thương viện trưởng nhìn mọi người đang lũ luợt kéo đến, quay sang Tây Cực Chí Tôn gần đó ôm quyền cười nói:
– Tây Cực lão huynh, lần này quấy rầy rồi.
– Không có chi không có chi.
Tây Cực Chí Tôn cười khách khí.
Thái Thương viện trưởng vung tay lên, không gian dao động phủ lấy mọi người, biến dạng rồi mất tích.
Tây Cực Chí Tôn nhíu mày, cuời nhạt:
– Không ngờ Long Ma Cung lại có Ma Long Tử tài năng như thế, xem ra Thánh Linh Sơn bọn họ lại thêm một danh ngạch.
– Ma Long Tử vốn không đáng ngại.
Ở bên cạnh, Tây Thanh Hải cười nói, ngôn ngữ chẳng hề coi Ma Long Tử ra gì.
– Không biết lần này Bắc Thương linh viện có tham gia hay không…. Trầm Thương Sinh kia sau chuyện này có thể sẽ đột phá Thông Thiên cảnh hậu kỳ.
Tây Cực Chí Tôn nói.
Tây Thanh Hải lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Trầm Thương Sinh cho dù có đột phá cũng không mấy uy hiếp. Thiên phú hắn rất tốt, nhưng thời gian tu luyện còn kém ta nhiều….
Nói đến đây hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
– Thật ra cái tên Mục Trần kia… khiến cho người ta khó đoán!