Nghe thấy cái tên đó, Mục Trần chẳng hề ngạc nhiên, nhưng lại tỏ ra lạnh lẽo đáng sợ. cái tên này chẳng lạ gì với hắn, kẻ đó chính là nguyên do khiến hắn bị đuổi khỏi Linh Lộ giữa đường.
Nhưng hắn cũng không thể không công nhận kẻ kia là một thiên tài khó gặp, không chỉ thiên phú tu luyện siêu đẳng, mà thủ đoạn tâm cơ rất sâu, vượt xa những người cùng lứa. Ở cái nơi thiên tài tụ hội như Linh Lộ mà vẫn có thể tỏa sáng chói mắt.
Mục Trần gặp không biết bao nhiêu đối thủ trong Linh Lộ, nhưng khó chơi như Cơ Huyền thì chẳng có ai khác. Hai người giao đấu có thắng có bại, để rồi trận tâm kế cuối cùng Mục Trần bị trục xuất khỏi Linh Lộ kết thúc. Nói cách nào đó hắn đã thua mất một ván. Hậu quả của lần đó hắn cũng đoán được, nhưng không vì thế mà dừng tay, vì cô gái mà hắn thích bị ức hiếp.
Một hồi đại khai sát giới, đồ sát đầy huyết tinh chấn động Linh Lộ đã khiến hắn phải cáo biệt.
Có hoàn thành Linh Lộ hay không, lúc đó Mục Trần chẳng quan tâm, nhưng với Cơ Huyền đã đặt bẫy hắn, Mục Trần đã quyết ý phải giết!
Ai nấy đều cảm nhận được sát khí mơ hồ hơi toát ra từ cơ thể Mục Trần khi hắn nghe thấy cái tên đó, tuy mặt hắn không đổi sắc, nhưng mọi người đều thầm nghĩ. Chẳng lẽ hắn và tên Cơ Huyền kia có ân oán hay sao?
Lạc Li giơ tay khẽ nắm lấy bàn tay Mục Trần, giúp hắn bình tĩnh lại, hắn mỉm cười nhìn mọi người, nhưng nét băng lãnh còn đâu đó trong ánh mắt.
“Cơ Huyền, giao đấu trong Linh Lộ chẳng là gì, đại tái linh viện sắp tới nếu gặp ta thì đấu một trận sống mái đi. Lúc đó ta sẽ không cho ngươi một con đường nào để sống nữa..!”
“Ngươi muốn chơi, thì ta chơi với ngươi tới cùng!”
Thái Thương viện trưởng liếc nhìn Mục Trần, nói tiếp:
– Cơ Huyền, là do viện trưởng Thánh linh viện trực tiếp chiêu sinh. Một năm nay hắn nhận được vô số ưu đãi bồi dưỡng của Thánh linh viện, giúp hắn trở thành đệ tử dũng mãnh nhất, lần lượt đánh bại tất cả những cường giả lão sinh.
Mục Trần gật đầu, hỏi nữa:
– Còn ba viện còn lại?
– Võ linh viện, vị tân sinh kia tên gọi Võ Linh, hắn cũng từng tham gia Linh Lộ, gia gia của hắn chính là viện trưởng Võ linh viện.
– Võ Linh?
Mục Trần kinh ngạc ra mặt, cái tên này cũng không lạ, trong Linh Lộ đã từng chạm trán. Tên kia tinh thông đủ mọi kiểu đánh lộn, thủ đoạn hung hãn, thường xuyên gây chuyện, mỗi lần đều thương tích đầy mình, nhưng chỉ càng kích thích khoái cảm hiếu chiến.
Mục Trần từng giao đấu một lần, nhưng chẳng có ân oán gì, hai bên đều ăn vài quả đắng, rồi tự động lui đi. Sau đó còn gặp mặt hai ba lần, không xem là bằng hữu nhưng cũng coi như có giao tình. Thiên phú của kẻ kia hắn cũng biết một chút, Võ Linh đặt trong số thiên tài ở Linh Lộ cũng là kẻ hiển hách, chỉ không ngờ hắn có gia gia là viện trưởng Võ linh viện. Bối cảnh như vậy mà vẫn tiến vào Linh Lộ trải nghiệm tôi luyện tàn khốc, tâm tính cũng rất khá.
– Thanh Thiên linh viện, vị tân sinh kia là Liễu Thanh Vân, tuy không tham gia Linh Lộ, nhưng thiên phú chẳng kém, vì hắn đến từ Phong linh tộc, địa vị của hắn trong tộc cũng không thấp, thực lực rất mạnh. Thông tin cho thấy ngày hắn vừa vào linh viện, đã đánh bại vài vị học trưởng xếp thứ hạng khá cao, tốc độ tinh tiến còn nhanh hơn cả Mục Trần
Thái Thương viện trưởng ngao ngán nói tiếp.
Mục Trần nhíu mày, xem ra tên Liễu Thanh Vân này là do Thanh Thiên linh viện đến tận Phong Linh tộc để chiêu mộ, bọn người kia vì thành tích sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn…
– Còn Vạn Hoàng linh viện thì sao?
Trầm Thương Sinh cất tiếng hỏi. Vạn Hoàng linh viện đặc biệt nhất, vì ở đó chỉ tuyển nhận nữ đệ tử, nhưng chẳng ai dám xem thường các nàng, những nữ tử nơi đó đều là cường giả mạnh mẽ.
– Vạn Hoàng linh viện à… vị tân sinh kia cũng tham gia Linh Lộ, hơn nữa còn là người có tiếng tăm vang dội nhất. Địa điểm cuối cùng, chư vương tranh đoạt, nàng là người giành lấy linh quan trước những thiên tài mạnh nhất. Ngay cả Cơ Huyền cũng chỉ biết đứng nhìn. Dĩ nhiên, cũng vì trước đó hắn bị Lạc Li trọng thương, thành ra không còn tư cách tranh quan.
Thái Thương viện trưởng vuốt râu cười tủm tỉm nhìn lại cô gái bên cạnh Mục Trần Lạc Li, cười nói.
Mọi người kinh hãi nhìn qua Lạc Li, không ngờ giữa nàng và Cơ Huyền còn có một “trích đoạn” đầy tính sử thi như thế.
Lạc Li mỉm cười:
– Nàng ta chắc chắn là Ôn Thanh Tuyền! Một cô gái xinh đẹp phi thường, bản lĩnh cũng rất khó lường. Khi đó ta chủ yếu nhắm mục tiêu là triệt hạ Cơ Huyền, nên chưa giao đấu với nàng ta.
– Ôn Thanh Tuyền…
Mục Trần lặp lại cái tên không phải mới nghe lần đầu đó, nhưng hắn chưa một lần gặp mặt người kia, vì giữa chừng đã bị đá ra khỏi Linh Lộ. Đối với nàng ta hắn cũng rất tò mò, Linh Lộ có bao nhiêu đối thủ khó nhằn, vậy mà có thể cướp lấy linh quan, thế thì chẳng phải là kẻ đơn giản, chắc chắn Ôn Thanh Tuyền phải có bản lĩnh lợi hại phi thường.
Số đối thủ này không ai đơn giản.
– Hiện giờ Ôn Thanh Tuyền chính là đệ tử tiếng tăm nổi nhất Vạn Hoàng linh viện, rất lợi hại!
Ngay cả Thái Thương viện trưởng cũng tán thưởng:
– Cả bốn người đều là những nhân vật chỉ trong vòng một năm nổi lên cường hãn, tỏa sáng rực rỡ. Cũng may chúng ta còn có Mục Trần, so ra cũng không kém.
– Mục Trần và bọn họ, ai hơn ai kém?
Trầm Thương Sinh cười hỏi.
– Nếu luận thực lực, hiển nhiên Mục Trần yếu nhất.
Thái Thương viện trưởng cười xòa châm chọc:
– Nhưng mà bản lĩnh của tên này thì đâu chỉ xét thực lực bề ngoài mà được. Có lẽ phải đến lúc chân chính giao đấu, lúc ấy mới rõ ràng. Hơn nữa vẫn còn nửa năm, đây cũng là thời điểm bốn linh viện kia cấp tốc thúc giục tu luyện, mở ra vùng đặc biệt giúp cho đệ tử nhanh chóng tăng cường thực lực. Muốn xem ai mạnh ai yếu, thì nửa năm sau hẵng tính đi.
Mọi người ai nấy thở dài, tứ đại linh viện quá lợi hại, vốn cứ tưởng Mục Trần đã rất biến thái, không ngờ trong bốn linh viện kia cũng có những kẻ không kém gì hắn, và cũng giống như hắn đều là tân sinh. Dường như lần này tân sinh quá ư hung mãnh, Linh Lộ lần vừa rồi chẳng biết ở trong cái nơi bất phàm nào đây…
– Bốn người kia chỉ là bốn người tỏa sáng rực rỡ nhanh chóng nhất mà thôi, còn những lão sinh, cường giả đã lâu trong tứ đại viện cũng chẳng hề kém. Nói đến thì không chỉ có tứ đại viện mà thôi, còn cả những linh viện nhất lưu hàng đầu cũng rất lợi hại, nội tình của bọn họ chẳng kém cạnh Bắc Thương linh viện chúng ta bao nhiêu. Năm nay muốn có được thành tình tốt cũng không đơn giản.
Thái Thương viện trưởng thở dài lo lắng.
– Viện trưởng, đã vậy thì sớm một ngày mở cửa Bắc Thương Môn đi, chúng ta chờ đợi cũng nóng ruột lắm rồi.
Trầm Thương Sinh hừng hực chiến ý cất tiếng giục. Hôm trước Mục Trần đánh chết Ma Hình Thiên, khiến cho hắn cực kỳ chấn động. Hắn thấy được Mục Trần sớm muộn gì cũng nhanh chóng vượt qua hắn, trở thành bá chủ Thiên bảng, nhưng không ngờ lại quá nhanh như thế. Hắn cũng rất kiêu hãnh, không thể chịu đựng được cảm giác bị bỏ xa như thế, rất muốn mau chóng được tiến vào Bắc Thương Môn, bất chấp nơi đó tu luyện có nguy hiểm ra sao, nhất định hắn cũng phải vượt qua!
Đám người còn lại cũng giương ánh mắt thúc giục ra với Thái Thương viện trưởng. Chỉ còn nửa năm để tăng cường thực lực, thì phải tận dụng cho thật tốt để không phải mất thể diện nơi đại tái linh viện!
Thấy các đệ tử như thế, Thái Thương viện trưởng mỉm cười vui sướng:
– Được! Chúng ta đã chuẩn bị chu đáo, sáng ngày mai sẽ mở cửa Bắc Thương Môn!
Mọi người nghe vậy, rất hưng phấn và nôn nao.
Mục Trần chép miệng, hắn cũng rất thích thú với Bắc Thương Môn kia. Trong số những người ở đây thực lực của hắn yếu nhất, tuy đã giết chết Ma Hình Thiên, nhưng trả giá cũng thảm trọng. Hắn không thể mỗi lần gặp đối thủ lợi hại đều phải lao đầu vào lưỡng bại câu thương, trong khi đối thủ trùng trùng, kẻ nào cũng có thủ đoạn hơn người, lúc đó chênh lệch sẽ hiện ra rõ ràng.
Hắn phải dốc sức để nửa năm sau, thực lực phải đột phi mãnh tiến.
– Bắc Thương Môn mở cửa, tạm thời chỉ cho phép thập cường Thiên bảng tiến vào….
Bắc Minh Long Côn đột nhiên lên tiếng, rồi nhìn chăm chăm vào Mục Trần:
– Riêng Mục Trần, lần này không được vào….
Mọi người ngạc nhiên, cả hắn cũng sững sờ.
Bắc Minh Long Côn nhếch miệng cười, nụ cười bất giác khiến Mục Trần dựng tóc gáy.
– Nửa năm tới, ta sẽ có đặc huấn cho ngươi.