Di tích đại lục hoang tàn lại mênh mông bát ngát khó hình dung, sự rộng lớn của nó Mục Trần đã thể nghiệm khi bắt đầu truy tung theo phương hướng của chi đội Hoang linh viện.
Bay suốt cả một ngày, cảm ứng về chi đội Hoang linh viện vẫn không hề thấy đâu. Xem ra diện tích của đại lục này còn lớn hơn cả Bắc Thương đại lục, mà nó thậm chí chỉ là một mảnh của đại lục gốc đã bị vỡ ra mà thôi. Chẳng biết khi còn viễn cổ, đại lục này còn lớn đến cỡ nào nữa.
Quả nhiên xứng với cách gọi một trong những đại lục rộng lớn nhất Đại Thiên thế giới.
Một ngày qua Mục Trần bắt gặp không ít những đội ngũ tản mát khắp nơi, thỉnh thoảng có những trận giao tranh hòng cướp đoạt điểm của những đội khác, giao đấu cũng rất gay cấn kịch liệt.
Những trận đấu sống mái mà Mục Trần nhìn thấy cũng có cả trăm, nhưng bọn họ cứ thẳng theo mục tiêu mà đi, chẳng hề can dự vào. Cũng có nhiều đội ngũ khá mạnh mưu đồ đánh cướp, đối với những miếng mồi ngon dâng lên tận miệng Mục Trần cũng không tránh né từ chối, mười mấy đội đã thảm bại dưới sự càn quét của năm người, cống hiến cho đội của họ hơn 300 điểm. Lúc này điểm số của đội Mục Trần đã gần được 800.
Nhưng 800 điểm này lại kém top 16 khá xa, vì số điểm của top 16 kia trong một ngày lại tăng lên càng thêm kinh khủng.
Hạng nhất vẫn là chi đội của Ôn Thanh Tuyền, điểm đã lên tới 3300. Hạng 16 lúc này cũng đã đạt hơn 1500 điểm.
Mà đúng như Mục Trần dự đoán, chỉ trong một ngày, top 16 không ngừng đổi tên, những đội ngũ được xếp hạng lúc đầu đã bị thay thế bởi những đội có thực lực cao hơn.
Mục tiêu mà Mục Trần đã chọn, chi đội Hoang linh viện cũng bị rớt hạng xuống 11, vẫn còn trong top 16.
Mục Trần cũng tấm tắc kinh ngạc, xem ra hắn đánh giá chi đội Hoang linh viện vẫn chưa đúng lắm, ngay cả khi những đội mạnh mẽ bùng lên, họ vẫn có thể giữ thứ hạng cao như vậy, thì phải có năng lực rất khá.
Nhưng vậy cũng tốt, một ngày truy tung cũng không uổng phí chút nào.
“Vù! vù! vù!”
Vài tia sáng bắn ngang qua khung trời.
– Mục Trần, đã tìm được chi đội Hoang linh viện kia!
Từ Hoang vưi mừng reo lên, Mục Trần nghe vậy lập tức lấy Viện Bài ra xem, lúc này phương hướng đã chuyển thành tọa độ cụ thể.
Tây bắc, ba trăm dặm.
– Tìm được rồi sao!
Mục Trần mỉm cười, tăng tốc.
“Véo! Véo!”
Năm luồng sáng rực rỡ bắn ngang không trung, tốc độ truy tinh đuổi nguyệt.
Vài phút sau, bọn họ dần giảm tốc độ, linh lực trong người chuyển động đề phòng. Những đội ngũ như thế này chính là cục nam châm cực lớn, tin chắc không chỉ có đội Mục Trần muốn cướp. Do vậy càng đến gần càng phải đề phòng, tránh chuyện thợ săn lại biến thành con mồi, mang lợi ích dâng cho kẻ khác.
– Trong vùng có không ít đội khác.
Lạc Li tới gần Mục Trần, khẽ nói:
– Có gì đó không đúng, những người hướng về phía này hơi bị quá đông.
Mục Trần cũng đang nhíu mày ậm ừ. Hắn cũng nhận ra những dao động linh lực thoang thoáng, số lượng không nhỏ. Có lẽ mục tiêu của họ cũng giống hắn. Mục Trần kinh nghi, chi đội Hoang linh viện sao lại khiến nhiều kẻ tranh cướp như vậy?
“Bùm!”
Một dãy núi trùng điệp đột nhiên vang lên tiếng nổ kinh thiên, bên đó dường như đang có giao tranh.
Mục Trần và Lạc Li lập tức bay tới, nhanh chóng xuất hiện ở nơi đang diễn ra giao tranh, thần sắc liền trở nên kinh ngạc khi nhìn thấy vòng chiến trước mặt.
– Kia là chi đội Hoang linh viện! Bọn họ bị vây công? Chúng ta đã tới chậm!
Từ Hoang kinh ngạc thốt lên.
Mục Trần nhìn thấy trên bầu trời có đến năm đội, nhưng dường như bốn đội kia cùng chiến tuyến, hợp lực bao vây một đội ở giữa. Đội đang bị công kích chính là mục tiêu của hắn, chi đội Hoang linh viện.
Đội Hoang linh viện lúc này khá thê thảm, cả bốn đội bao vây họ đều có thực lực mạnh mẽ, lực lượng không kém gì bọn họ. Bốn đội liên thủ ép bọn họ đến không thể phản công.
Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là những vùng xung quanh đó còn có hơn trăm đội ngũ khác đang đứng trên không trung quan sát vòng chiến. Chính xác hơn là bọn họ cũng đang rạo rực muốn ăn tươi nuốt sống chi đội Hoang linh viện, nhưng lại ngại thực lực mạnh mẽ của bốn đội kia mà không dám nhúng tay.
Cục diện khá kia là.
– Ồ? Bên đó có một đội chính là chi đội Thanh Thiên linh viện!
Triệu Thanh Sam đột nhiên lên tiếng.
Mục Trần và Lạc Li liền nhìn kỹ lại, lập tức nhận ra đồng phục Thanh Thiên linh viện. Đặc biệt gương mặt Mục Trần khi nhìn thấy một người trong đội Thanh Thiên linh viện kia, sắc mặt liền trở nên cực kỳ đặc sắc.
Thanh Thiên linh viện dĩ nhiên có đội hình mạnh nhất trong năm đội bên đó, mà họ lại không trực tiếp ra tay, chỉ bao vây vòng ngoài, phong tỏa đường lui của chi đội Hoang linh viện, dáng vẻ trêu tức như mèo vờn chuột.
– Khó trách đám bên kia chỉ đứng ngoài nhìn vào mà không dám nhúng tay, có chi đội Thanh Thiên linh viện ở đây. Mấy tên đáng chết, dám tới trước bọn ta, làm ta truy tung tốn hết cả một ngày.
Mộ Phong Dương hậm hực tức tối.
– Mục Trần?
Từ Hoang nhìn thấy sắc mặt của Mục Trần thì sửng sốt, đội trưởng của hắn mặt sắc lạnh, sát khí ngùn ngụt. Mà Lạc Li bên cạnh cũng băng lãnh khó hiểu, tay nắm chặt trường kiếm.
– Sao vậy?
Từ Hoang nghi hoặc, chẳng hiểu tại sao sắc mặt hai người lại trở thành như vậy.
– Hi hi, cũng chẳng có gì, gặp lại một gương mặt quen thuộc trong Linh Lộ năm xưa.
Mục Trần thản nhiên cười, nụ cười vô cùng đáng sợ.
– Khâu Bắc Hải, không ngờ hắn gia nhập Thanh Thiên linh viện…
Lạc Li lạnh lùng cho biết:
– Trong Linh Lộ, tên kia chính là tay sai đắc lực cho Cơ Huyền, sau khi ngươi bị đuổi ra hắn còn dẫn người bao vây định diệt ta, nhưng lại mất hết mấy ngón tay dưới kiếm của ta. Hắn cũng đến được cuối Linh Lộ, được gọi là Hải vương. Cũng may cho hắn lúc đó ta chỉ lo đối phó Cơ Huyền, để hắn đi mất. Tên này cũng có chút năng lực đáng ngại.
Mục Trần nghe Lạc Li nói vậy, sát khí càng nặng thêm:
– Cũng không sao, coi như chúng ta có “duyên” rất sâu, lại nhanh chóng gặp lại thế này.
Từ Hoang kinh ngạc, dễ dàng nhận ra Mục Trần và Lạc Li có ân oán gì đó với tên đội viên Thanh Thiên linh viện kia, thấp giọng hỏi lại:
– Vậy bây giờ chúng ta sẽ đánh ai đây? Hoang linh viện hay Thanh Thiên linh viện?
Tuy chi đội Thanh Thiên linh viện có vẻ khó chơi hơn Hoang linh viện, nhưng Mục Trần là đội trưởng, chỉ cần hắn nói đánh ai, thì tự nhiên thành viên trong đội không chút dị nghị chơi tới cùng.
– Từ Hoang, sang đó hỏi xem thử cục diện tại sao lại thế này!
Mục Trần khẽ nói, cục diện hiện tại khá kỳ quái, hắn cần phải nắm rõ tình hình trước.
Từ Hoang gật đầu, lập tức bay đi, lát sau trở về gương mặt đầy kinh ngạc:
– Hoang linh viện dường như đang nắm giữ thông tin của di tích thượng cổ, tất cả bọn người kia đều vì tin tức đó mà đổ xô tới đây.
– Thông tin di tích thượng cổ?
Mục Trần sững sờ, cái bọn Hoang linh viện kia may mắn vậy sao? Mới đến đây có một ngày mà đã lấy được thông tin hấp dẫn như thế, khó trách bị bầy lang sói kia truy đuổi đông đúc như vậy.
– Vậy giờ thế nào?
Triệu Thanh Sam đã ngứa ngáy chịu hết nổi, có thêm thông tin này chỉ càng làm cho hắn thêm phấn khích.
Mục Trần nheo mắt suy nghĩ, chợt vung tay lên:
– Đi!
Hắn lắc mình hướng thẳng tới không trung bên đó, bốn người lập tức bám sát theo sau.
“Vù!”
Mục Trần không hề ẩn thân, cứ chính diện hướng tới vòng chiến phía xa, ngay lập tức nhận lấy sự chú ý của những đội ngũ xung quanh.
– Là chi đội Bắc Thương linh viện?
– Đáng chết, bọn họ cũng muốn tranh giành tin tức kia sao?
– Việc này càng lúc càng rối thêm rồi!
Vòng chiến kịch liệt bỗng dưng dừng lại, sự xuất hiện của chi đội Bắc Thương linh viện khiến mấy người Thanh Thiên linh viện sa sầm nét mặt.
– Đội trưởng, đằng kia là chi đội Bắc Thương linh viện, làm sao bây giờ?
– Hay là giải quyết chúng luôn cho rảnh nợ? Bắc Thương linh viện gần đây lực lượng yếu ớt, thế mà cũng dám cả gan tranh giành với chúng ta?
Một tên đội viên Thanh Thiên linh viện nghiến răng ken két.
Gã đội trưởng cũng cau mày nhìn lại đội ngũ đang càng lúc càng gần, ánh mắt lợi hại dò xét thực lực những kẻ mới đến, bất ngờ thần sắc kinh ngạc, thất thanh:
– Mục Trần? Lạc Li?