TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 476: Mộc linh viện

– Ha ha, xem ra ngươi cũng biết đến sự tồn tại của chúng ta cơ à…

Gã đầu lĩnh nhóm áo đen nhìn Mục Trần, chợt tầm mắt đảo quanh gian cung điện, thản nhiên cười nói:

– Có lẽ mấy con bé Vạn Hoàng linh viện kia nói cho các ngươi biết rồi nhỉ?

– Quả nhiên là các ngươi ra tay ám toán. Các ngươi từ đâu đến đây?

– Gì chứ, chúng ta là đội ngũ của Mộc linh viện. Ha ha, Mộc linh viện không nổi tiếng như Ngũ Đại Viện các ngươi đâu.

Gã kia cười khinh khỉnh.

– Mộc linh viện?

Mục Trần cau mày, đúng là chưa bao giờ nghe nói tới linh viện nào có cái tên đó.

– Các ngươi có quan hệ gì với Mộc linh tộc? Đường Mị Nhi nói các ngươi có thể thao túng ma thụ, rất giống những thủ đoạn của Mộc linh tộc.

Lạc Li bước tới, ánh mắt lành lạnh cất tiếng hỏi.

Gã đầu lĩnh nghe thấy cũng hơi kinh ngạc nhìn lại nàng:

– Không ngờ ở đây còn có người kiến thức rộng rãi như thế, ngay cả thủ đoạn của Mộc linh tộc cũng biết. Xem ra cũng không đơn giản.

Mục Trần cười nói:

– Chẳng biết các ngươi lại tìm tới cửa, đổi mục tiêu đối phó chúng ta sao?

Gã kim mỉm cười, mắt lóe lên khẽ liếc nhìn Tiên Linh Thụ phía sau Mục Trần, rồi kím đáo nhìn qua bức tượng gỗ đang đổ sụp nằm dài cách đó không xa, cười nói:

– Chúng ta cũng không muốn dây dưa với các ngươi, nhưng mà Tiên Linh Thụ này ta rất thích, các ngươi đã lấy quả của nó, thì cũng nên giao Tiên Linh Thụ cho chúng ta, xem như giữ được hòa khí, mọi chuyện thế là xong. Sao?

Mục Trần đưa mắt nhìn hắn, rồi chậm rãi mỉm cười lắc đầu:

– Thật đáng tiếc, ta từ chối!

Tiên Linh Thụ do hắn tìm được, sao tự dưng lại có chuyện hắn phải giao cho kẻ khác?

– Vậy sao? Đúng thật là đáng tiếc!

Gã kia thở dài, giọng nói bỗng dưng lành lạnh:

– Xem ra đành phải giết các ngươi trước vậy.

“Véo!”

Lời vừa dứt là thân hình của hắn đã biến mất tại chỗ, một chương vung ra mang theo linh lực xanh biếc, hóa thành mộc chưởng hung hăng vồ tới Mục Trần.

Cùng lúc bốn gã kia cũng ra tay, mộc mâu có bôi kịch độc ào ạt phóng ra, công kích ập tới tấn công Lạc Li, Từ Hoang…

Đám người này vừa ra tay là sát chiêu chân chính, hoàn toàn không chút nương tay.

Mục Trần đã sớm cảnh giác, gương mặt tỏ ra khinh thường. Hắn thúc giục Lôi Thần Thể, hắc lôi lóe ra, lôi quyền dũng mãnh chạm trán mộc quyền.

“Uỳnh!”

Linh lực bùng nổ khiến cho mặt sàn gian cung điện nứt nẻ rung chuyển.

Gã đầu lĩnh biến chiêu, thân hình xoay tròn hóa giải kình lực, một thanh trường mâu xuất hiện trong tay hắn. Cánh tay rung lên, mâu như độc xà liên miên bất tuyệt phóng tới, lưỡi mâu loang loáng vệt chất lỏng màu đen, hẳn nhiên đã bôi kịch độc.

“Hừm!”

Mục Trần gầm gừ, Phệ Long Ma Thương cũng xuất hiện, sát khí toát ra thành thương ảnh, phô thiên cái địa đối chọi.

“Kanh kanh!”

Thương và mâu lóe lên như tia chớp, mỗi lần chạm nhau là linh lực trùng kích lại bắn ra cuồng bạo, khiến cho không khí xung quanh nổ lóc bóc, khí kình tản ra chồng chất lên nhau.

Thình lình cánh tay gã kia rung lên, một bóng đen ló ra lao đi, nhìn kỹ lại là một dây leo vươn tới quấn lấy thân cây Tiên Linh Thụ.

Mục Trần lập tức phát hiện, trọng thương xoay tít, mũi thương mạnh mẽ cắt xé dây leo. Kình phong bộc phát đánh lui gã đầu lĩnh áo đen kia. Bất quá Mục Trần lại chợt thấy gã kia tui lui nhưng miệng lại cười đầy vẻ châm chọc.

“Uỳnh!”

Trường mâu trong tay cắm xuống đất, hắn nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bức tượng gỗ, giơ ra chụp lấy cái đầu bị xuyên thủng của nó, nhanh tay bóp nát.

Mục Trần thấy vậy cũng hơi do dự.

Gã kia sau khi bóp nát đầu tượng gỗ thì một tia sáng xanh lục hiện ra, hắn liền nhanh tay chụp lấy. Mục Trần nhanh mắt nhìn thấy đó là một chiếc lá xanh biếc rất cổ, trên lá còn mang theo những hoa văn hình thù kỳ dị, dao động linh lực tản mát bí ẩn.

– Ha ha, tuy Tiên Linh Thụ giá trị cũng cao, nhưng ta tạm thời để nó trong ngươi. Ngươi cứ yên tâm, nó cuối cùng vẫn sẽ vào tay của ta.

Chộp lấy Diệp Phù Ấn, hắn còn chưa kịp lui lại thì Mục Trần đã lướt tới, chưởng kình hung mãnh vỗ vào ngực hắn.

Gã lật tay đối chưởng, đỡ lấy công kích của Mục Trần. Nhưng ngay khi đòn tấn công vừa đánh ra, hắn lại trợn mắt trừng lên, vì bàn tay kia của Mục Trần, hai ngón tay vươn ra, chỉ kình xé toang không khí tấn công Diệp Phù Ấn.

Mục Trần chẳng biết nó là cái gì, nhưng đã không thu được vào tay, thì hủy nó đi vẫn tốt hơn, không ăn được thì đạp đổ vậy.

“Hừ!”

Gã kia tức giận nắm bàn tay lại, che chở Diệp Phù Ấn. Chỉ đáng tiếc kình lực công của của Mục Trần đã đâm tới, “phập” một tiếng tóe máu, kình phong hung hãn xuyên qua bàn tay gã, đánh trúng vào Diệp Phù Ấn trong lòng bàn tay.

Bị công kích, Diệp Phù Ấn lóe lên một chút, rồi ánh sáng u ám đi nhiều.

Gã kia vội vã lui gấp, ánh mắt oán độc nhìn lại Mục Trần, sát khí lành lạnh lượn lờ, chợt hắn quát lên:

– Đi!

Bốn tên đồng bọn cũng nhanh chóng rút lui, một chiếc áo bào vung lên, rồi những bóng đen dày đặc từ trong áo bào bắn ra công kích đối thủ.

Những trường mâu tẩm kịch độc như mưa bắn ra, cắm xuống đất, ngăn cản bọn người Mục Trần truy kích, những kẻ kia nhanh chóng biến mất.

Mục Trần nhíu mày nhìn theo.

Lạc Li đến cạnh hắn, nhìn qua bức tượng gỗ đã bị nát đầu:

– Mục tiêu của họ không phải Tiên Linh Thụ.

Mục Trần gật đầu, đi qua xem xét bức tượng vỡ, trầm ngâm:

– Diệp Phù Ấn kia có thể là trung tâm điều khiển tượng gỗ này. Nhưng sao chúng lại hao phí tâm cơ đến cướp thứ đó làm gì?

Lạc Li cũng lắc đầu chẳng rõ.

– Bọn người kia dường như rất rành rẽ trong này.

Từ Hoang nhíu mày. Đội ngũ kia hành sự có mục đích, mà lúc nãy khi mới xuất hiện, theo giọng điệu của chúng có thể thấy dường như biết rõ trong đại điện này có những gì.

– Di tích này phần lớn đều hình thành từ cây cối, Mộc linh tộc cũng liên quan đến cây cối, có lẽ cũng có quan hệ gì đó…

Mục Trần nói.

– Vậy bây giờ thế nào? Ta không biết Diệp Phù Ấn kia họ lấy đi làm gì, nhưng thật sự ta cảm thấy cũng không phải là chuyện tốt cho chúng ta.

Triệu Thanh Sam lên tiếng.

– Lúc nãy phù ấn bị ta đánh trúng, có lẽ phải có tổn hại. Dù cho mục đích của chúng là gì, thì bây giờ cũng không thể hoàn mỹ được.

Mục Trần cau mày nhìn lại chiến trường hỗn độn, đội ngũ thần bí này khá mạnh mẽ. Nếu dốc hết sức giao chiến, ngoài hắn và Lạc Li ra, ba người kia chắc chắn sẽ gặp bất trắc lớn. Cũng may mục tiêu lần này của chúng chỉ là lấy thứ kia rồi bỏ đi, cũng không có ý ngạnh chiến.

– Gom đồ đi, chuẩn bị hướng về chủ điện, tập họp với mấy người kia.

Mục Trần xoay lại, nhanh chóng đào lên cả mảng đất trồng gốc Tiên Linh Thụ, rồi bỏ vào trong vòng tay. Hắn nhanh chóng tiến ra lối đi bên ngoài. Mấy người kia nhanh chóng thu thập vài thứ mà họ cho là có ích rồi nhanh chóng đi theo.

Rời khỏi gian cung điện, Mục Trần cấp tốc lướt đi dọc theo lối mòn. Lát sau hắn đã xuất hiện ở một khu vực rộng thênh thang, một đại điện to lớn xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này cổng vào đại điện đã bị phá hỏng, vài bóng người xẹt qua bên trong, linh lực hùng hậu dao động.

Hẳn nhiên trong tòa chủ điện kia đang có đại chiến kinh người.

Hơn nữa, hắn còn nghe được vài tiếng la hét quen thuộc, chính là giọng của Đường Mị Nhi.

Các nàng đã ra tay đánh Hạ Hầu!

Đọc truyện chữ Full