TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 586: Cơ Huyền sâu khôn lường

– Võ Linh huynh, Ôn huynh.

Mục Trần mỉm cười, ôm quyền chào hỏi Võ Linh và Ôn Bất Thắng:

– Lần này đa tạ hai vị tương trợ.

Ván cờ này với Cơ Huyền, đội hình hai bên cực kỳ quan trọng, nếu như không có Võ Linh, Ôn Bất Thắng hiện thân cho mượn lực, thì hôm nay đại chiến sẽ không chỉ có Cơ Huyền, mà tất cả đồng minh của hắn đều sẽ xông lên.

Đám giả dối đó rất độc ác, nhận thấy thời cơ có thể giải quyết được Mục Trần, thì chẳng tội gì mà nương tay.

Nhờ có Võ Linh và Ôn Bất Thắng xuất hiện, chiến lực đội hình phe Mục Trần tăng mạnh, khiến cho đám đồng minh Cơ Huyền phải biết rằng, toàn bộ cùng xông lên cũng chẳng có bao nhiêu lợi thế, khiến cho đám người đó chỉ có thể tọa sơn quan hổ đấu.

Võ Linh nghe hắn cảm tạ, chỉ cười nói::

– Mục huynh khách khí rồi, lần này là do Doanh Doanh nói giúp, bằng không thì ta cũng sẽ do dự đó.

Mục Trần hơi kinh ngạc, nhìn qua Võ Doanh Doanh, hiển nhiên là không ngờ được cô gái có thành kiến với mình lại chịu khó góp lời giúp.

Võ Doanh Doanh chỉ hừ một tiếng.

– Đa tạ!

Mục Trần tỏ ra chân thành.

Võ Doanh Doanh hếch mũi định khẩu chiến, nhưng thấy vẻ mặt hắn cũng khá chân thành nên đành thôi, chỉ nói:

– Gã Cơ Huyền cũng chẳng phải người tốt, nếu để cho hắn tùy ý thâu tóm liên minh, cuối cùng bọn ta cũng không xong. Ta chỉ lo lắng cho Võ linh viện chúng ta, không có lòng hỗ trợ tiểu sắc quỷ nhà ngươi.

Mục Trần bị Võ Doanh Doanh gọi như thế, sắc mặt trở nên biến ảo, lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Võ Linh đảo đến, vội hắng giọng một tiếng.

Võ Doanh Doanh liền giật mình, mặt đỏ gay, chột dạ quay đi, không nhìn lại huynh trưởng.

– Chúng ta lần này chẳng làm cái gì, lại còn được thấy Mục huynh thâm tàng bất lộ, quả không hổ danh Huyết Họa Giả.

Ôn Bất Thắng phấn khích cười lớn.

– Ôn huynh cũng không đơn giản a.

Mục Trần cười, ánh mắt nhìn bàn tay phải ngọc ngà hoàn mỹ của Ôn Bất Thắng, trong suốt như tinh thạch, toát ra dao động nguy hiểm.

– Chỉ là may mắn thôi.

Ôn Bất Thắng cười, giấu tay vào trong áo, chẳng giải thích nhiều. Võ Linh lên tiếng vào chuyện chính:

– Có lẽ sắp tới không lâu nữa đại tái linh viện sẽ chính thức khởi tranh vòng quyết chiến cuối cùng. Thời gian tới sẽ có vô số đội mạnh dốc lực tiến lên top 8. Lần này Cơ Huyền bị ép lui, khó nói trước hắn không có tâm tư gì khác, cho nên lúc này ta thấy chúng ta phải hợp tác chặt chẽ.

Ôn Bất Thắng cũng gật đầu, lần này ra mặt dĩ nhiên đã đắc tội Cơ Huyền, gã kia nếu tập trung đối phó thì thật rất phiền phức.

Hắn và Võ Linh không phải quả hồng mềm muốn bóp thì bóp, nhưng thời điểm này cũng chưa muốn giáp mặt đối chiến với yêu nghiệt như Cơ Huyền.

Mục Trần cũng tán thành, thêm bằng hữu vẫn tốt hơn.

Võ Linh thấy mọi người đều tán thành, liền lấy ra ba khối ngọc bội màu đỏ sậm ngọc, hào quang lấp lánh:

– Đây là truyền tấn ngọc, ta tìm được trong một di tích. Nếu như gặp phiền phức, chỉ cần sử dụng nó, những ngọc bội khác sẽ giúp cho người giữ nó cảm ứng được. Hơn nữa, nếu khi chúng ta thấy đã ổn, xem như đây là tín hiệu đốt Viện Bài, mở ra giai đoạn quyết chiến.

Quyết chiến muốn bắt đầu, thì top 16 phải có phân nửa số Viện Bài bị đốt. Ngay lúc đó, những chi đội top 8 sẽ tiến vào vòng quyết chiến. (LTC: cái quy tắc nhảm ruồi, vậy mấy thằng hạng 9 trở lên sẽ tự đốt để tự loại mình à? Mà chỉ cần phân nửa là 8 đội đốt là đủ, vậy đám 9~>16 để làm gì ta?)

Mục Trần nhìn qua Ôn Thanh Tuyền, nàng cũng gật đầu, rồi hai người nhận lấy ngọc bội của Võ Linh, cái còn lại cho Ôn Bất Thắng.

– Ha ha, việc hôm nay vậy là xong, chúng ta không ở lại nữa.

Võ Linh cười sảng khoái, nói chuyện qua loa rồi cáo từ, dẫn Võ Doanh Doanh rời khỏi.

Sau đó, Ôn Bất Thắng cũng cáo từ.

Mục Trần nhìn theo bọn họ rời đi, khẽ thở dài, rồi sắc mặt trở nên tái đi rõ nét hơn, thân hình lảo đảo lắc lư.

Ngay lập tức, Lạc Li vươn tay đỡ lấy hắn. Ôn Thanh Tuyền bên cạnh nhìn thấy, bàn tay vừa đưa ra một chút cũng thu lại, gương mặt mỉm cười:

– Ra là cố sống cố chết…

– Không hổ là Cơ Huyền, nếu còn tiếp tục đánh nữa, ta e rằng việc hôm nay không dễ kết thúc như thế…

Mục Trần than nhẹ.

Linh lực tiêu hao đã quá lớn, còn đánh nữa thì nhất định hắn sẽ liều mạng, thực lực Cơ Huyền rất mạnh.

– Ngươi đừng có đánh giá thấp bản thân. Lần giao đấu này, Cơ Huyền cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, một kích cuối cùng khi nãy hắn cũng đã phải dùng đến bản lĩnh ẩn tàng cực sâu, bằng không thì…

Ôn Thanh Tuyền phân tích.

Lạc Li khẽ gật đồng tình. Hai đòn công kích kinh thiên hoàn mỹ như thế, một minh một ám liên hoàn lựa chọn thời cơ cực kỳ chuẩn xác, nếu không có tiếng ưng gáy bí ẩn kia, Cơ Huyền tất nhiên sẽ trọng thương.

– Cơ Huyền ẩn giấu sát chiêu chân chính.

Mục Trần chậm rãi nói, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên. Tiếng ưng gáy kia hắn nghe rõ, và hắn cũng là người cảm nhận rõ ràng nhất cảm giác uy hiếp kinh khủng của nó, hoàn toàn không giống bất kỳ sự uy hiếp từ một cường giả nào cùng một thời hiện tại.

Lạc Li hơi trầm ngâm:

– Nếu ta đoán không lầm, tiếng ưng gáy cổ xưa kia có thể là linh thú xếp thứ 8 trong Địa Bảng, siêu cấp linh thú, viễn cổ Thiên Long Ưng.

– Viễn cổ Thiên Long Ưng?

Mục Trần trừng mắt chấn động. Khó trách ngay cả cái trứng của Cửu U Tước cũng có dị động, thì ra tiếng gáy kia có lai lịch kinh người đến vậy.

Viễn cổ Thiên Long Ưng, Địa Bảng hạng 8, cao hơn cả Cửu U Tước. Đại Thiên thế giới, danh tiếng viễn cổ Thiên Long Ưng cũng cực thịnh, là một tộc linh thú cực kỳ cường đại, cường giả Chí Tôn gặp phải cũng phải kiêng kị đi vòng, không dễ trêu chọc nó.

– Chẳng lẽ Cơ Huyền từng luyện hóa tinh phách viễn cổ Thiên Long Ưng?

Trong tu luyện linh lực, Thần Phách cảnh đã có thể luyện hóa tinh phách linh thú, thế nhưng năng lượng của tinh phách rất hữu hạn, do đó khi cường giả càng trở nên mạnh hơn, tác dụng của tinh phách luyện hóa càng mất đi tác dụng, trở nên vô ích.

Nhưng cũng không tuyệt đối như thế, nếu có thể luyện hóa được một loại tinh phách nào đó cực mạnh, thì tinh phách lực sẽ vẫn còn tác dụng lớn, trở thành một thủ đoạn khó lường.

Ví dụ như Mục Trần có được Cửu U Tước…

Do vậy, nếu Cơ Huyền cũng có được sức mạnh kia, có lẽ hắn cũng đã luyện hóa tinh phách cường đại của viễn cổ Thiên Long Ưng.

Dĩ nhiên với thực lực Thần Phách cảnh năm xưa của hắn không có khả năng luyện hóa được viễn cổ Thiên Long Ưng, có lẽ có cường giả cực kỳ mạnh mẽ nào đó đã ra tay giúp hắn.

Với bối cảnh của Cơ Huyền, điều đó cũng không quá khó tin.

– Rất có khả năng.

Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền nghiêm mặt gật đầu. Nếu đúng thì Cơ Huyền lại càng thêm khó giải quyết.

Mục Trần thở ra, ánh mắt kinh nghi, nhưng không sợ hãi. Cho dù Cơ Huyền đúng thật có tinh phách viễn cổ Thiên Long Ưng thì sao, hắn cũng có được sức mạnh Cửu U Tước đây này.

Mà còn nữa, hắn và Cửu U Tước còn có huyết mạch tương liên, gần như là nhất thể, độ dung hợp sức mạnh càng thêm hoàn mỹ.

Dù cho viễn cổ Thiên Long Ưng được xếp hạng cao hơn Cửu U Tước ba bậc, nhưng chưa hẳn có thể lợi hại hơn Cửu U Tước. Với trình độ cao cấp cỡ đó, cách nhau vài hạng chủ yếu là do có vài tính chất đặc thù, siêu cấp linh thú cũng khó phân cao thấp.

Cái chính là, Cửu U đã không còn xếp hạng vào linh thú nữa, nàng ta đã tiến hóa thành Cửu U Minh Tước, đứng vào hàng ngũ thần thú. Một khi nàng ta thức tỉnh, thì hoàn toàn đủ sức chống cự Chí Tôn cảnh!

– Cũng thú vị đấy.

Mục Trần nhoẻn miệng cười, ánh mắt lóe lên, rồi vung tay dẫn mọi người đi.

Bên dưới, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng lập tức bay lên, theo hắn đi mất.

“Cơ Huyền, quyết chiến thi đấu hãy cho ta xem ngươi còn bao nhiêu thứ giấu giếm. Chỉ có điều, bất kể ra sao, lần này ta sẽ thắng ngươi!

Ân oán Linh Lộ năm xưa, chúng ta sẽ triệt để kết thúc ở đây!”

Đọc truyện chữ Full