TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 595: Thiêu đốt Viện Bài

Dãy núi xanh rì, trùng trùng điệp điệp trên mặt đất, mênh mông vô tận suốt tầm mắt.

Khu vực này khá ồn ào, là một vùng dành cho việc nghỉ ngơi và phục hồi, không ít đội ngũ đều đóng trại tại đây vì mục đích đó.

Dù rằng với thời điểm hiện tại, đại tái linh viện không có một khu vực cá nhân nào là an toàn, nhưng cũng có những quy tắc chung trong đó. Ví dụ như khu vực tạm hòa bình này, tất cả đội ngũ đến đây đều phải gác lại ân oán, tạm thời ngưng tranh đoạn, bằng không sẽ khiến cho tất cả mọi người cùng sống mái với kẻ không biết trời cao đất dày.

Trên những ngọn núi, từng nhóm người có đông có ít họp lại nói chuyện rôm rả hòa an.

Mà lúc này, bao nhiêu chi đội trong khu vực đều bất giác nhìn lên một ngọn núi kia, nơi đỉnh núi có khoảng mười người.

Hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất chính là cô gái xinh xắn mặc quần áo xanh đen trong nhóm kia, mái tóc trắng bạc như ngân hà tuôn đổ, đôi mắt lưu ly thanh thoát mà sâu sắc.

Nàng ta chỉ yên tĩnh ngồi đó, vẻ mặt điềm nhiên, khí chất phiêu diêu tự tại vô cùng.

Nhiều kẻ lướt mắt lên xuống thân người nàng, không giấu nổi vẻ thèm muốn. Một người con gái ưu tú như thế, e rằng khó có nam nhi nào không động tâm.

Nhưng có thèm muốn, có khao khát đến cháy bỏng thế nào thì họ cũng không ai dám đến quấy rầy nàng ta. Mọi người đều biết, đại tái linh viện hiện tại, nhân vật tiếng tăm vang dội nhất, tỏa sáng nhất, người đã đánh bại Phương Vân, dẫn dắt đội ngũ của mình vượt qua cả điểm số của chi đội Cơ Huyền, giành lấy vị trí đệ nhất.

Lạc Li.

Đôi mắt lưu ly xinh đẹp trong trẻo kia, chỉ mấy ngày đã trở thành ánh mắt nguy hiểm nhất, không ai muốn bị chiếu vào nhất.

Nhiều chi đội ở đây, trong mấy ngày vừa rồi cũng dẫn đội đến xem thử cô gái này, nhưng cuối cùng kết quả dễ dàng cho thấy, số điểm mà họ vất vả tích cóp đã trở thành chiến lợi phẩm cho người khác.

Nhưng dù thua thiệt, bọn họ lại không hề ta thán ai oán, mà trong lòng lại càng tăng thêm tương tư với bóng hình xinh đẹp kia.

Thế nhưng cô gái này quá xuất sắc, hồng nhan ngọa thủy, chẳng thể nào có một tương lai gì với nàng, vì cớ không lâu nữa nàng sẽ là ngôi sao mai chói sang trên vùng trời Đại Thiên thế giới.

Trên ngọn núi kia, Lạc Li vẫn tĩnh lặng như đang chờ đợi gì đó.

– Lạc Li, Cơ Huyền lại tăng điểm, chỉ còn cách chúng ta chừng 2000.

Trầm Thương Sinh khẽ lên tiếng.

– Tên kia quả nhiên sẽ nhanh chóng bắt kịp.

Lý Huyền Thông nhíu mày, sau khi họ vượt qua Cơ Huyền, gã kia cũng nhanh chóng tìm kiếm con mồi, mạnh mẽ cướp điểm, giành lại thứ hại.

Chính vì thế mà mấy ngày nay họ khá bận rộn. Còn Lạc Li dẫn đội cướp điểm phần lớn là lấy được từ Phương Vân, lại ngay lúc tên kia bị thương mà yếu đi, không tốn nhiều khí lực, do vậy cũng đảm bảo giữ trọn thực lực, không bị tiêu hao đến mức chạy bán sống bán chết như Mục Trần.

Chiến đấu liên miên hết được Mục Trần lại đến Lạc Li dẫn đội, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng tăng cường thực lực, nhờ vào giọt Chí Tôn linh dịch lúc này đã vượt qua nhị trọng Thần Phách nan. Còn Tô Huyên, Từ Hoang cũng đã thuận lợi vượt qua Thần Phách nan. Tới lúc này, chiến lực tổng thể đội ngũ của họ mới đạt đến trình độ hàng đầu đại tái.

Thực lực cả đội trưởng lẫn đội viên đều có thể khiến cho những đội mạnh khác phải cẩn trọng đối đãi.

Lạc Li từ tốn mở mắt, liếc nhìn vào Viện Bài. Tên chi đội của nàng vẫn còn ở hạng 1, điểm 160000, còn Cơ Huyền hạng 2, điểm 153000.

Điểm số sát nút.

– Vậy đi tiếp thôi.

Lạc Li đứng phắt dậy, áo quần ôm lấy những đường nét cơ thể, da thịt như ngọc, ánh mặt trời rọi vào thân thể nàng như phản xạ lại sáng bóng, khiến người ta không thể rời mắt. (LTC: mô tả sao mà ta lại tưởng tượng ra con manequin ấy nhỉ @@)

Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng lập tức đứng lên. Sau khi điều dưỡng, linh lực của họ đã trở lại toàn thịnh.

Mấy ngày chính mắt nhìn thấy sự hung hãn của cô nàng, họ mới hiểu trước đây nàng ta ẩn giấu sâu như thế nào.

Đoàn người đều đã đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục khởi hành.

“Vù”

Một tiếng gió dồn dập thình lình vang lên, rồi không trung hiện ra hai bóng người đang lao đi như tên bắn.

Lạc Li nhẹ nhàng dừng bước, dõi mắt nhìn lại hai bóng người xa xa kia, đôi mắt lưu ly lãnh đạm đột nhiên tỏ rõ nét vui mừng.

Mọi người trong vùng bắt gặp được ánh mắt lung linh sáng ngời kia, bất giác nhìn theo hướng nhìn của nàng, tò mò chẳng biết là ai lại có thể khiến cô gái lãnh đạm này vui mừng như thế? (LTC: phải nói khả năng nhìn của đám nhân vật quần chúng này luôn luôn super siêu đẳng, và từ đầu đến cuối truyện nếu không nhìn thì chỉ làm mồi đi trước đạp bẫy giùm cho main)

Hai người kia nhanh chóng xuất hiện ở vùng trời chỗ này, hào quang tan đi, lộ ra gương mặt nam thanh nữ tú.

Mục Trần đứng giữa không, thân hình dong dỏng cao, gương mặt tuấn tú, nụ cười thu hút nữ nhi vui vẻ nhìn người con gái trên đỉnh núi.

Ngay bên cạnh, Ôn Thanh Tuyền duyên dáng yêu kiều mà dũng mãnh trong bộ kim giáp, vòng eo tinh tế, đôi chân ngọc ngà lộ ra khỏi váy. Dung nhan của nàng chẳng kém cạnh Lạc Li, vẻ kiêu hãnh chẳng hề phai nhạt. (LTC: mặc váy đứng giữa trời, mấy anh khán giả nhìn chăm chú còn thấy rõ “nét vui mừng trong ánh mắt” của Lạc Li, thì hỡi ôi có lẽ nào, ta cũng muốn ở đó….)

– Là Mục Trần!

Hình dáng Mục Trần ra sao, khắp đại tái linh viện hầu như đều rõ, nhất thời thốt lên, không giấu được ghen tị, dĩ nhiên chính là vì nét cười trên gương mặt Lạc Li khi hắn xuất hiện. (LTC: cứ làm như chả ai biết 2 đứa xà nẹo này tối ngày quấn lấy nhau)

Cái nụ cười ấy khiến lòng người mê say.

Mục Trần từ bầu trời hạ xuống trước mặt Lạc Li, vươn tay vén lọn tóc trên trán, khẽ nói:

– Vất vả rồi!

– Ta cũng là đội viên, đương nhiên phải có nghĩa vụ ra sức cho đội.

Lạc Li mỉm cười đáp lời

– Bất quá đội trưởng đại nhân đã trở lại, vị trí đội trưởng này ta cũng nên ngoan ngoãn giao trả.

Lạc Li cầm lấy Viện Bài đưa ra cho Mục Trần, rồi lại còn mỉm cười trừng mắt với hắn. Cảnh này làm bao kẻ đang chăm chú quan sát há mồm mà trợn mắt. Người đẹp diễm lệ kia cả mấy ngày nay luôn ung dung lãnh đạm, cao thủ hàng đầu như Phương Vân vẫn chẳng khiến nàng mất đi cái vẻ mặt xa cách đó, thế mà lúc này lại dành một cử chỉ cực đáng yêu như vậy cho một nam tử, thật khiến lòng họ nhói đau.

Mục Trần cười, nhận lấy Viện Bài, rồi thuận tay bắt lấy và giữ chặt bàn tay mảnh khảnh xinh xắn nõn nà của Lạc Li.

Đột nhiên bị Mục Trần nắm tay, Lạc Li hơi đỏ mặt, khẽ vùng vằng nhưng chẳng ăn thua, lại chỉ có thể trừng mắt với hắn mà thôi.

Mục Trần loáng thoáng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ít những ánh mắt hau háu như sói đói dán chặt vào hắn, bỗng dưng cảm thấy khó lường, chẳng lẽ cử chỉ chọc ghẹo bà nương nhà mình lại khiến cho nhiều người ghen tị?

– Chúng ta đi thôi, vị trí này nàng vất vả giành được, dĩ nhiên không để cho kẻ khác cướp mất.

Mục Trần khẽ nói.

Lạc Li cười khúc khích, gật đầu.

Thình lình Viện Bài trong tay hắn rung lên chân động, rồi hào quang sáng rực. Cùng lúc đó, mọi Viện Bài của các đội trưởng trong vùng đều tỏa sáng.

Ai nấy kinh ngạc biến sắc nhìn vào Viện Bài của mình.

Cơ Huyền, đột nhiên mở tốc độ kinh người vượt qua số điểm của Mục Trần, từ 150000 lên đến một con số khủng bố 200000!

Nháy mắt lại có thể tăng đến 50000!

– Sao có thể?

Người ta kinh ngạc khó tin, chẳng rõ vì lý do gì điểm của Cơ Huyền lại tăng đột biến như thế. Top 8 cũng không hề có một chi đội nào mất đi, mà như thế có nghĩa là Cơ Huyền không hề đánh bại một đội nào trong top 8, vậy điểm số của họ từ đâu mà có?

Mọi nơi mọi chỗ đều ồn ào bàn tán, kinh ngạc hoài nghi, rồi có kẻ lại giương mắt nhìn Mục Trần.

Mục Trần cũng tắt hẳn nụ cười, nheo mắt, thình lình hai mắt trợn tròn.

Bởi vì hắn nhìn thấy, cái tên Cơ Huyền hạng 1 đột nhiên bốc cháy.

Sự việc bất ngờ khiến cả Lạc Li lẫn Ôn Thanh Tuyền cũng biến sắc.

Bởi vì, Cơ Huyền đã thiêu đốt Viện Bài…

Cơ Huyền tính mở cửa vòng đấu quyết chiến!

Đọc truyện chữ Full