Khi Mục Trần thộp cổ Cơ Huyền, nhiều người còn đang mải nhìn vị trí tàn ảnh đã tan đi của hắn trước đó, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mục Trần đứng thẳng, tay nắm chặt cổ họng Cơ Huyền, dựng hắn thẳng cả người lên. Trước đó thắng như chẻ tre, nhưng lúc này Cơ Huyền trong tay Mục Trần như đứa trẻ lên ba chẳng có sức phản kháng.
Không khí trong vùng im lặng đến mức tịch mịch, cũng bởi vì cục diện xoay chuyển quá nhanh, và tốc độ ra đòn càng lúc càng vượt khỏi khả năng quan sát của phần đông khán giả.
Chẳng ai ngờ cục diện hết lật bên này lại nhanh chóng xoay bên kia.
Vốn áp đảo Mục Trần đến thảm thương suýt chết, nhưng chỉ chớp mắt đã bị nghiền nát ngược lại.
Mục Trần phản kích còn nhanh chóng và dữ dội hơn.
Và đặc biệt thực lực Mục Trần lúc này cũng cực kỳ đáng sợ, vượt qua cả Cơ Huyền sau khi có được năng lượng cho mượn của viễn cổ Thiên Long Ưng.
Chuyện gì xảy ra?
Cơ Huyền hai mắt đỏ ngầu điên cuồng giãy giụa, nỗi uất ức dâng lên đến đỉnh đầu. Tư thế hắn lúc này thật sự đáng hận đến nổ cả tim. Bao nhiêu năm nay, hắn luôn luôn vô địch, bất cứ thiên tài cùng thế hệ nào cũng bị hắn vượt xa. Chỉ có hắn giày đạp đối thủ dưới chân, được bao kẻ tôn sùng kính ngưỡng, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày bị người ta nắm cổ dựng lên như thế này.
Chuyện sỉ nhục này tâm tình cao ngạo của Cơ Huyền không thể chấp nhận được, sự tra tấn này còn tàn nhẫn hơn cả giết hắn.
– Ta muốn bằm thây ngươi vạn mảnh!
Cơ Huyền khó khăn gào lên, linh lực mênh mông dũng mãnh phẫn nộ đánh tới Mục Trần.
Thế nhưng Mục Trần chỉ hờ hững phẩy tay, biển lửa bừng cháy thiêu rụi luồng công kích linh lực.
Cặp trảo sắc bén của Cơ Huyền vung tới tàn nhẫn, hướng thẳng hai mắt Mục Trần.
– Làm dữ!
Nhưng hắn chẳng kịp đắc thủ, Mục Trần đã vung chưởng nện vào lồng ngực hắn, cả vòm ngực lõm vào một họng máu dâng lên phun ra như suối, Cơ Huyền thê thảm văng đi.
“Bốp!”
Thân hình còn đang bay giữa trời, Mục Trần đã thình lình xuất hiện, gương mặt tuấn tú lạnh lùng mà đanh ác, quyền vung từ trên cao đập xuống, tử hỏa nóng cháy theo đầu quyền đốt sạch không khí.
Quyền hung hãn không chút lưu tình nện vào người Cơ Huyền, nhiệt độ cực nóng tung hoành, khiến thân thể Cơ Huyền đỏ lên như heo quay.
“Rầm”
Cơ Huyền lại phun thêm một đống máu, thân hình cắm vào lòng chiến đài, nằm lê lết trong đó, máu tuôn xối xả, gương mặt anh tuấn bị đánh sưng húp méo mó đến không nhận ra.
Hai mắt cứng đờ nhìn thẳng Mục Trần như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, hắn run rẩy lẩm bẩm:
– Không thể nào, hắn sao lại có được sức mạnh cường đại như thế?
Thắng lợi vốn đã ở trong tầm tay, sao chẳng ngờ lại có biến cố khó tin đến vậy.
– Sức mạnh đó cũng không phải của hắn, mà thân thể của hắn lại mạnh hơn ngươi nhiều, do đó năng lượng có thể hấp thu sử dụng vượt xa ngươi mà thôi. Ngươi lấy năng lượng của ta cũng chỉ miễn cưỡng là Chí Tôn nhất phẩm, còn hắn lại có thể tăng đến Chí Tôn nhị phẩm, đương nhiên không đánh lại hắn.
– Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn!
Hai mắt Cơ Huyền đỏ ngầu.
– Được chứ, hãy để ta thao túng cơ thể ngươi, thế thì giết hắn dễ như trở bàn tay.
Giọng nói kia tỉ tê đầy mưu mô, không giấu sự mừng rỡ.
Cơ Huyền nghiến răng. Nếu như tình hình bình thường, đương nhiên kẻ tâm cơ như hắn không thể bị người khác thừa cơ. Thế nhưng lúc này hắn đã bị thù hận che mờ lý trí, sự uất ức oán độc điên cuồng hoàn toàn xóa nhòa trí thông minh vốn có của hắn. Hắn phải là người được vạn kẻ tung hô, chứ đâu phải nằm la liệt ở đây như con chó chết thế này.
Hắn tuyệt đối không thể bại bởi Mục Trần!
Hắn đã nói, nhất định sẽ giày xéo kẻ kia dưới bàn chân mình!
– Giết hắn cho ta!
Cơ Huyền run rẩy cất giọng đau đớn.
– Ha ha, như ngươi mong muốn.
Giọng nói âm hiểm kia reo lên vui mừng.
Cơ Huyền từ từ nhắm chặt hai mắt.
Thân thể đang đổ máu đột nhiên ổn định, máu không còn trào ra nữa, mà linh lực hỗn loạn cũng trở lại bình thường. Sau đó hắn mở mắt ra, thần thái không còn vẻ cay đắng oán hận như trước, chỉ còn một cảm giác thâm sâu khó dò.
Hắn chậm rãi đứng dậy, lúc lắc cái cổ, cảm nhận cơ thể quen thuộc mà xa lạ này, rồi nhếch môi mỉm cười:
– Cuối cùng cũng có cơ hội nắm giữ cơ thể này…
Hắn ngẩng lên, nhìn Mục Trần cười nói:
– Đúng là phải cảm tạ ngươi đó.
Mục Trần nhíu mày nhìn Cơ Huyền, tên kia không tỏa ra dao động linh lực cường đại, nhưng ánh mắt nguy hiểm làm cho Mục Trần rùng mình, dường như Cơ Huyền hoàn toàn khác trước, lạ lẫm mà đáng sợ.
– Ngươi chính là viễn cổ Thiên Long Ưng?
Mục Trần từ tốn hỏi.
– Ngươi thực thông minh.
“Cơ Huyền” mỉm cười, chẳng công nhận, cũng không phủ nhận
– Chỉ đáng tiếc ta đã hứa với hắn, sẽ giết chết ngươi, thành ra phải để ngươi chịu oan ức một chút vậy.
“Uỳnh!”
Hắn vừa dứt lời, Mục Trần đã đánh tới một chưởng, tử diễm càn quét áp chế “Cơ Huyền”
– Chỉ mượn một chút sức lực Chí Tôn thôi mà, so với Chí Tôn chân chính ngươi còn kém quá xa.
“Cơ Huyền” nhìn công kích dũng mãnh của Mục Trần chỉ cười nhạt, phất tay vỗ vào hỏa chưởng áp tới trước mặt. Một đòn phất tay hờ hững thế nhưng lại đánh cho hỏa chưởng tan tác biến mất.
Khán giả lại thêm một phen kinh dị, toàn bộ im phăng phắc. Cuộc chiến xoay vần chóng mặt này, từ nãy đến giờ họ đã chẳng thể hiểu nổi được nữa.
Mục Trần lập tức lui đi, gương mặt nghiêm trọng. “Cơ Huyền” lúc này đã khác, không chỉ sức mạnh mà độ thuần thục với sức mạnh đó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Đối phương lúc này thật sự là một cường giả Chí Tôn.
– Ngươi chạy không thoát!
Không gian sau lưng Mục Trần biến dạng, “Cơ Huyền” lập tức xuất hiện mỉm cười:
– Cho ngươi học hỏi sức mạnh Chí Tôn chân chính đây.
Song chỉ vươn ra, linh lực ánh tím uốn quanh ngón tay đâm tới, ngập tràn khí tức lạnh lẽo, không chỉ ngưng luyện hơn trước, mà còn đầy linh tính, chất lượng vượt xa lúc trước Cơ Huyền sử dụng.
– Hóa kiếm!
Linh lực ánh tím bắn ra rồi biến thành một thanh tử kiếm như thật, nhanh như chớp đâm vào phía sau đầu Mục Trần.
Mục Trần quay lại bỏ chạy, cùng lúc kết ấn tung ra những luồng công kích linh lực tử hỏa.
“Bùm bùm”
Thế nhưng chẳng ngăn cản được tử kiếm một chút nào, hoàn toàn bị nó chém nát tan.
Mục Trần biến sắc, thanh tử kiếm nhìn rất bình thường này bề ngoài không có gì đáng sợ, thế nhưng lại mang theo áp lực kinh khủng làm cho thân thể hắn không nhúc nhích được.
Công kích ngăn cản hoàn toàn bị nghiền nát, tử kiếm dễ dàng áp sát Mục Trần, Bất thình lình một bàn tay ngọc ngà vươn ra, khẽ búng một cái, tử hỏa bùng cháy đốt tử kiếm ra tro.
“Cơ Huyền” trợn mắt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn ra phía sau Mục Trần.
Khán giả lúc này mới định thần lại, cũng nhìn tới bóng người vừa xuất hiện sau lưng Mục Trần, dù trước đó đã ngây ngốc đến thẫn thờ, lúc này vẫn còn thêm một lần kinh ngạc.
– Ai thế?
Bóng dáng người kia trở nên rõ ràng, là một cô gái áo đen, dung nhan thanh lệ, đôi mắt hoang dã khó thuần, dáng người mảnh mai tinh tế, cặp chân thon thả hoàn mỹ làm cho nam nhân ngứa ngáy trong bụng.
Chính lúc đó, một tiếng hót lảnh lót vang lên, tử hỏa cuồn cuộn hội tụ phía sau nàng, hình thành một con hắc điểu khổng lồ giang cánh hót vang. (LTC: lửa tím hội tụ thành con chim đen @@)
– Đó là Cửu U Tước?
Trên tầng trời cao, vài vị viện trưởng kinh nghi nhận ra hình dáng cự điểu kia.
– Đó cũng là bản thể, thì ra trong cơ thể Mục Trần cũng có một con linh thú siêu cấp ẩn mình. Đám trẻ bây giờ thật sự khó lường a…
– Chẳng lẽ quan hệ của Mục Trần và Cửu U Tước kia cũng là ký túc sao?
Bên dưới, Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền cũng thất kinh khi thấy sự xuất hiện của nữ tử xinh đẹp nọ.
– Nàng ta là ai? Sao ta chưa bao giờ gặp? Chẳng lẽ Mục Trần lại trộm đào sau lưng ngươi ư?
Ôn Thanh Tuyền hoảng hốt thốt lên, dung nhan Cửu U cực kỳ xuất sắc, cặp chân thon thả đến cả nàng cũng phải ganh tị, lại còn đôi mắt đầy hoang dã thách thức khêu gợi kia nữa.
Lạc Li suy nghĩ, khẽ nói:
– Nàng ta ắt hẳn phải là Cửu U Tước, quan hệ với Mục Trần chính là huyết mạch tương liên, chẳng qua mấy năm nay vẫn luôn ngủ say.
– Huyết mạch tương liên?
Ôn Thanh Tuyền trợn trừng hai mắt kinh nghi
– Linh thú siêu cấp như Cửu U Tước vốn cực kỳ kiêu hãnh, sao lại có thể tiến hành huyết mạch tương liên với con người? Mục Trần này đã làm gì người ta?
Trên bầu trời, Cửu U hiện thân, thản nhiên nhìn “Cơ Huyền”
– Bà đây vốn không muốn so đo với con gà nhép như ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại khinh người quá đáng, người ta đánh nhau ngươi thích nhảy vào nhúng tay như thế, vậy thì đến tìm ta đây này.
– Thì ra là tộc điểu Cửu U Tước. Tính theo tuổi thọ Cửu U Tước, ngươi còn chưa đến tuổi trưởng thành, vậy mà trước mặt ta còn dám xưng bà?
Địa bảng Vạn Thú Lục, viễn cổ Thiên Long Ưng xếp hạng cao hơn Cửu U Tước, do vậy sự xuất hiện của Cửu U chẳng khiến nó sợ hãi.
– Cái bảng xếp hạng linh thú vứt đi đó ngươi đừng có tin quá chớ… Hơn nữa, ta bây giờ cũng không phải đơn thuần là Cửu U Tước, mà là…
Dường như biết suy nghĩ của viễn cổ Thiên Long Ưng, Cửu U trề môi khiêu khích, ngón tay đùa giỡn ngọn tử hỏa.
Cùng lúc đó, ngọn tử hỏa bất ngờ bừng cháy dữ dội, theo đó là uy áp đáng sợ bộc phát từ cơ thể nàng, khiến cho cả không gian đều tràn ngập ánh tím, và uy áp ảnh hưởng mạnh nhất lên chính viễn cổ Thiên Long Ưng. Cửu U nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ.
– Cửu! U! Minh! Tước!
Đó chính là uy áp của thần thú!