Đêm tối mù mịt bao phủ cả vùng đất, mà lúc này trên bầu trời u ám lại có tuyết bay đầy trời, những bông tuyết này ẩn chứa hàn khí lạnh lẽo không cách nào hình dung, tuyết rơi đầy mặt đất, khiến cả mặt đất cũng bị đóng băng.
Dưới màn tuyết phủ này, thậm chí cả thiên địa cũng có dấu hiệu đóng băng lại.
Trong một sơn động, có mẩy thân ảnh đang ngồi xếp bằng, giữa bọn họ trôi lơ lửng một hạt châu màu đỏ, hạt châu như ẩn chứa một ngọn hoả sơn, tản ra nhiệt độ ấm áp khiến toàn bộ hàn khí đều bị xua tan.
ở cửa sơn động có một toà linh trận như ẩn như hiện, chống chọi với sự xâm thực của cực hàn
“tuyết này thật là bá đạo”
Mục Trần nhìn tuyết ngoài sơn động, không nhịn được cảm thán một tiếng, bọn họ đã rời đi khỏi di tích linh điệp được một ngày, cơ mà đêm nay xui xéo lại gặp ngay một loại thiên tai khác của thượng cổ thánh uyên, cho nên chỉ có thể tạm thời lánh đi.
“Đây là đống hồn tuyết, nghe nói ngay cả linh hồn con người cũng có thể đóng băng”, ồn thanh tuyền cười khanh khách nói, sau đó nàng có chút đắc ý nhìn hạt châu màu đỏ đang lơ lửng, nói “Cũng may ta sớm có chuẩn bị, mang theo một viên viêm linh châu, nếu không dù là lánh trong sơn động chúng ta cũng phải không ngừng tiêu hao linh lực bản thân để xua đuổi hàn khí.
Mục Trần cũng gật đầu một cái, nếu không có Ôn Thanh Tuyền chuẩn bị trước, sợ rằng lúc này hắn cũng phải lực chọn phương pháp hao tổn nhất, mà nếu vậy cũng sẽ ảnh hường không tốt tới trạng thái của bọn họ.
“kế tiếp chúng ta làm gì đây?”. Đôi mắt lưu ly của Lạc Ly nhìn Mục Trần, nàng hơi nghiêng đầu, tóc dài xoã ra tựa như thác nước đổ xuống, khoé miệng khẽ mỉm cười, phong tình bất chợt mang tới một cảm giác kinh diễm, dường như khiến cả sơn động bừng sáng.
“Lạc Ly, ngươi đúng lá càng ngày càng đẹp!”
Vẻ đẹp của nàng khiến Mục Trần dán mắt chằm chằm không dứt nổi, mà 2 nam nhân như ôn Tử Vũ, long tượng cũng không dám nhìn thẳng, ngược lại, Ôn Thanh Tuyền ánh mắt sáng lên, lặng lẽ tới gần, cánh tay rón rén đặt lên vòng eo thon thả mềm mại, cười híp mắt nói.
Nhận ra hành độn của nàng, Lạc Ly cũng có chút vừa bực vừa buồn cười liếc nàng một cái, ngón tay khẽ gỡ bàn tay Ôn Thanh Tuyền ra.
“Thật đúng là tiện nghi cho cái tên kia”, Ôn Thanh Tuyền lộ vẻ tức giật thu tay về, sau đó lười biếng nói:”Kế tiếp mục tiêu của chúng ta là một toà thành thị trong thượng cỗ thánh uyên, nghe tin tình báo có nói, nơi đó là một điểm tập trung, có lẽ sẽ hội tụ không ít đội ngũ”
“hả?” ánh mắt Mục Trần ngưng lại, nói: “Tại đó có thể có tin tức mà chúng ta cần sao?”
Tin tức bọn họ đang nghĩ tới tất nhiên là về 2 vị lão tổ của Phù Đồ cổ tộc, thái linh cổ tộc.
Ôn Thanh Tuyền khẽ gật đầu, nói:”Năm đó trong thượng cổ thành uyên, đại thiên thế giới chúng ta có 4 vị thánh phẩm thiên chí tôn bỏ mạng, di tích của bọn họ cực kỳ khó tìm, những năm này tuy cũng có vài tin tình báo lưu truyền ra, nhưng cũng chẳng có ai thật sự tìm được truyền thừa của bọn họ”
“Mà dựa theo một vài tin tình báo suy đoán thì, di tích của 4 vị thánh phẩm thiên chí tôn này cũng không cố định một chỗ, mà là di động bên trong thượng cổ thánh uyên”
“di động sao?”. Mục Trần nhất thời nhíu mày, nếu đúng như vậy, việc tìm kiếm của bọn họ đã khó lại càng thêm khó.
“cho nên, chúng ta phải tới điểm tập trung kia, bởi vì nơi đó cũng là nơi trao đổi tin tức, hầu như tất cả các đội ngũ có thực lực sau khi thám hiểm một thời gian ngắn đều sẽ quay về điểm tập trung, cho nên ờ đó chúng ta mới có thể lấy được tin tình báo liên quan.”, Ôn Thanh Tuyền nói.
Mục Trần gật đầu, nói vậy thì bọn họ không thể không tới điểm tập trung kia rồi, nếu không cứ tìm lung tung như vậy sợ rằng khó có kết quả gì.
Bất quá nếu theo lời Ôn Thanh Tuyền, điểm tập trung kia hẳn là long xà hỗn tạp, rất có khả năng cả 3 đội ngũ của phù đồ cổ tộc cũng sẽ ở đó.
Trong 3 đội ngũ này, huyền la cùng mặc tâm hiển nhiên không có thiện ý gì với hắn, nếu gặp nhau không chừng sẽ có xung đột.
nhưng với việc này, suy nghĩ Mục Trần cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, nếu 2 tên Huyền La Thiếu Chủ, Mặc Tâm Thiếu Chủ kia thật sự coi hắn là bùn nhão, vậy hắn cũng không ngại thử xem rốt cục những thiếu chủ của phù đồ cổ tộc này rốt cục có bao nhiêu năng lực.
“Có lẽ nên dùng thử thăng hoa đan”
Dĩ nhiên, tuy không sợ hãi những thiếu chủ kia, nhưng Mục Trần cũng không phải kẻ coi thường người khác, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức, huống chi huyền la mặc tâm cũng hoàn toàn không phải là đèn cạn dầu, cho nên hắn cảm thấy tốt nhất nên dùng thăng hoa đan đề đột phá thần thông của bất hủ kim thân trước khi tới điềm tập trung kia.
Nghĩ vậy, Mục Trần cũng không do dự thêm, nói với Lạc Ly, Ôn Thanh Tuyền mấy câu rồi đi về một phía trong sơn động tu luyện.
“chúng ta cũng đột phá thôi!”
Nhìn bóng dáng Mục Trần, ôn tử vũ cùng long tượng cũng đứng dậy, có chút vội vã nói.
Trong di tích linh điệp họ cũng có được thánh linh đan, chỉ cần luyện hoá nó, với sự tích luỹ của bọn họ, đột phá tới đại viên mãn chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Đại chiến trong di tích linh điệp khiến họ hiểu được,trong thượng cổ thánh uyên này, thực lực bán bộ đại viên mãn cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi, muốn trở thành chiến lực đứng đầu, chỉ có trở thành đại viên mãn chân chính.
“việc canh phòng đem nay phải nhờ các ngươi rồi”
Lạc ly cười nhẹ một tiếng với Ôn Thanh Tuyền, linh khê rồi tiến vào một phía tu luyện, nàng cũng lấy được một viên thăng hoa đan từ Mục Trần, cái này cũng vô cùng trọng yếu với nàng.
Dù sao, pháp thân nàng tu luyện cũng là siêu cấp pháp thân trên bảng xếp hạng pháp thân!
Sau khi bọn họ rời đi, sơn động nhất thời yên tĩnh lại, Ôn Thanh Tuyền cùng linh khê liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đóng 2 mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
phòng tu luyện trong hang động.
Mục Trần lẳng lặng xếp bằng như tượng đá, trước mặt hắn có một viên đan dược trơn bóng như thuỷ tinh lơ lửng, tản ra mùi thơm, khiến cho thiên địa linh lực trong đây cũng sôi sục lên.
Mục Trần ngưng mắt nhìn viên Thăng Hoa Đan này, chợt hít sâu một hơi, hai tay đột nhiên kết ấn, linh quang từ trong cơ thể quét ra, một toà bất hủ kim thân to mấy trăm trượng nhanh chóng thành hình phía sau hắn.
Thăng hoa đan có xác xuất ngẫu nhiên tăng một tầng cảnh giới cho những thần thông bản thân tu luyện, Đại Chúa Tể ra mắt sớm nhất tại t r u y e n f u l l. v n nhưng trước khi sử dụng, nếu thúc giục loại thần thông đó thì xác xuất ngẫu nhiên này cũng tăng lên một nửa, cho nên Mục Trần cũng không lo lắng sẽ tăng nhầm các thần thông khác (cái viên thuốc này ngẫu nhiên tăng cho 1 loại thần thông bất kỳ, nhưng nếu thúc giục thần thông trước khi nuốt thì xác xuất chọn trúng thần thông đó sẽ tăng gấp đôi)
nếu quả thật chọn nhầm, cũng chỉ có thể nói do hắn quá đen.
Bất hủ kim thân hiện lên, Mục Trần cũng không do dự nữa, há miệng nuốt thăng hoa đan vào trong cơ thể.
Soạt!
Thăng hoa đan vừa vào miệng liền nhanh chóng tan ra, một cảm giác lành lạnh không cách nào diễn tả lan ra tứ chi Mục Trần, sau một khắc, có một loại cảm giác kỳ diệu tràn vào sâu trong tâm linh.
Thời khắc đó, dường như hắn có tri thức vô cùng vô tận, một vài điểm khúc mắc khó hiểu trong quá khứ cũng tan thành mây khói.
Mục Trần nhắm nghiền 2 mắt, mặt mũi bình thần, tựa như rơi vào trong đốn ngộ nào đó, mà bất hủ kim thân phía sau cũng trong trạng thái tu luyện, ánh sáng tử kim quanh thân không ngừng loé lên, tựa như đang chuẩn bị thứ gì
Sơn động khổng lồ lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Hôm sau, tuyết cũng đã tan tin, mà khiến người ta ngạc nhiên là vùng đất vốn đóng băng vạn dặm này cũng đã nhanh chóng hoà tan ra.
ầm!
Trong sơn động, đột nhiên có 2 luồng dao động linh lực mênh mông mạnh mẽ phóng lên cao, ngay sau đó, có 2 đạo quang ảnh vọt ra khỏi sơn động, phóng lên không trung.
2 thân ảnh ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng vù vù như sấm, cuồn cuộn không ngừng, khiến linh lực gào thét đầy trời.
“ồn quá!”
Bên ngoài sơn động, Ôn Thanh Tuyền trợn mắt nhìn 2 người trên không trung một cái, quát một tiếng.
Trên bầu trời, ôn tử vũ cùng long tượng liếc mắt nhìn nhau, đều vội vàng im miệng lại, nhưng trong mắt có vẻ vui mừng không thể che dấu, bời vì nhờ thánh linh đan, hai người bọn họ rốt cục đã hoàn thành đột phá, chân chính tiến vào tầng thứ đại viên mãn địa chí tôn.
một cửa đá tu luyện cũng chợt mở ra, chỉ thấy lạc ly bước ra, thần thái ưu nhã.
“lạc ly, sao rồi?” Ôn Thanh Tuyền tò mò nhìn lạc ly, nàng cũng rất muốn biết, thăng hoa đan thật sự có công hiệu như lời đồn không.
Đối với sự tò mò của nàng, lạc ly chỉ khẽ mỉm cười nói:”Thăng hoa đan không hổ là tâm huyết của linh điệp đan tiên”
Nghe được câu nói mập mờ này của nàng, Ôn Thanh Tuyền càng thêm
Tò mò, càng muốn hỏi thêm, nhưng lạc ly chỉ mỉm cười thần bí, làm cho nàng hơi buồn bực.
ầm!
Lúc này, một cửa đá khác cũng chợt vỡ vụn ra, thân ảnh của Mục Trần cũng xuất hiện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Mục Trần, ngươi thành công không?”. Ôn Thanh Tuyền lại chuyển mục tiêu sang Mục Trần.
Mục Trần cùng lạc ly liếc mắt nhìn nhau, cười híp mắt nói:”Linh điệp đan tiên, danh bất hư truyền”
Nhìn thấy dáng vẻ hai người giống hệt nhau, Ôn Thanh Tuyền không khỏi khẽ cắn răng, hai người này thật không hổ là một đôi!
Bất quá xét vẻ mặt bọn họ như vậy, ít nhất Ôn Thanh Tuyền cũng biết, hiệu quả của thăng hoa đan hẳn là làm bọn họ rất hài lòng.
“Đi thôi, tới điểm tập trung”
Mục Trần cũng không nói thêm, vung tay về phía mọi người, dứt khoát nói.
âm thanh vừa dứt, chân hắn nhún lên, thân hình hoá thành một đạo lưu quang dẫn đầu đoàn, đi thẳng vào sâu trong thượng cổ thánh uyên, mà sau lưng hắn, từng đạo quang ảnh cũng nhanh chóng theo sát.