“Thích nói gì thì tùy anh” Tôi cảm thấy trong lòng hơi mệt mỏi, không muốn giải thích gì cả, tôi bỏ lại một câu rồi quay đầu rời khỏi phòng. Lần này Tiết Xán không ngăn tôi lại.
Tôi hồn bay phách lạc trở về phòng mình, ai ngờ phát hiện có người đang đợi tôi trước cửa. Là Tạ Phong Tiêu. Anh ta cũng mặc áo tắm có kiểu dáng giống với Tiết Xán, nhưng trông có vẻ yếu điệu hơn Tiết Xán lười nhác cao quý. “Tiểu Tố, tôi mời em đi ăn sushi.” Anh ta không thấy vẻ mặt kỳ lạ của tôi, chi vô cùng vui vẻ kéo tôi định đi ra bên ngoài.
“Không cần đâu, tôi ăn cơm hộp ở đây là được rồi” Tôi giãy khỏi tay Tạ Phong Tiêu, nhanh chóng chạy vào phòng.
Không phải tôi không nể mặt Tạ Phong Tiêu mà vì sự nhiệt tình của anh ta thật sự khiến tôi hơi sợ hãi. Cho dù là chuyện ở Úc hay tiệc đấu giá lần này, Tạ Phong Tiêu đã đối xử tốt với tôi vượt khỏi phạm vi bình thường từ lâu rồi, tốt xấu gi tôi cũng từng yêu đương, khó tránh sẽ nghĩ nhiều.
Một Tiết Xán đã khiến tôi đủ phiền rồi, bây giờ tôi không muốn trêu chọc bất kỳ ai cả. Một mình tôi ở trong phòng ăn cơm hộp thơm ngon rồi chuẩn bị đi ngủ.
Tôi nằm trên tatami nhìn trân nhà thấp thấp, trong đầu còn đang nghĩ đến lời của Tiết Xán.
Hẳn bảo tôi cẩn thận một chút. Là cẩn thận cái gì chứ?
Chẳng lẽ có tiên quan với hộp trang điểm của An Nhân?
Cọt cà cọt kẹt.
Tôi đang suy nghĩ miên man, đột nhiên ngoài cửa có âm thanh vang lên.Tôi sợ hãi vội vàng ngồi dậy.
Cọt cà cọt kẹt.
Tiếng bên ngoài lại vang lên lần nữa. Lần này tôi nghe ra có người đang chạy bên ngoài, liên tục giẫm lên hành lang lâu năm mới phát ra tiếng này. Tôi đang lấy làm kỳ lạ là ai hơn nửa đêm không ngủ còn chạy lung tung trên hành lang, thì một bóng đen đột nhiên lướt ngang qua cửa.
Đây là nhà cũ kiểu Nhật, tất cả cửa đều làm từ thanh gỗ, giấy dán. Để tiện cho khách đi qua đi lại nên hành lang vẫn luôn mở đèn, vì thế đương nhiên bên ngoài có người đi lại sẽ phản chiếu cái bóng lên.
Nhưng tôi vẫn sợ đến sắc mặt trắng bệch. Vì cái bóng phản chiếu trên cửa này hoàn toàn không phải bóng người đứng thẳng mà là thứ gì đó đang bò.
Giống như…
Có người đang bò bên ngoài vậy.
Tôi run lẩy bẩy chui vào trong chăn. Cái bóng bên ngoài không ngừng chạy từ trái sang phải hành lang, rồi chạy ngược từ phải sang trái. Chắc chắn phòng bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh kỳ lạ này, tôi nghe có người mắng: “Đêm hôm khuya khoắt chạy cái gì mà chạy! Bị điện à!”
Cửa mở soạt một tiếng.
Tim tôi nhảy lên tới cổ họng.
Nhưng vào lúc này cái bóng kia đột nhiên biến mất. Tôi nghe thấy người ở phòng bên cạnh sợ hãi lầm bầm lâu bầu: “Không phái khi nãy có người đang chạy sao? Người đâu rồi?” Cả đêm tôi đều sợ đến mức không dám chợp mắt, lúc trời sắp sáng mới mê man ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi trợn to đôi mắt thâm quầng đi ăn bữa sáng, vừa đến nhà ăn đã nghe thấy không ít người phàn nàn tiếng ầm ầm” trên hành lang tối qua.
“Cậu không biết đâu, tôi kéo cửa ra xem thì bên ngoài chẳng có ai cả. Thật là quỷ quái mà”
Tôi vừa lăng tai nghe vừa đi rót sữa, lúc xoay người thì đụng trúng một người.
“Có mắt không thế hả!”
Bên tai vang lên giọng nói sắc bén của một người phụ nữ, tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi”
Tôi vừa ngẩng đầu, bất thình lình ngơ ngác. Người tôi đụng vào là người phụ nữ lấy được hộp trang điểm của An Nhân, tôi nhớ cô ấy tên là Hồng Thanh Nhã.
Nhưng điều khiến tôi hoảng sợ là khuôn mặt của cô ta lúc này hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Hồng Thanh Nhã vốn đã rất xinh đẹp, nếu không cũng không thể được đại gia bao nuôi, còn khiến người kia dùng năm triệu mua hộp trang điểm cho mình.
Nhưng hôm nay cô ta còn đẹp hơn hôm qua mấy phần. Như nước mùa thu, làn da trắng hơn cả tuyết, một cải nhắn mày một nụ cười đều đẹp khiến người ta khó tín. Đẹp đến lộ ra một cảm giác kỳ lạ.
Không chỉ có tôi mà những người xung quanh cũng nhận ra sự thay đổi của Hồng Thanh Nhã, đều vây quanh lại, vé mặt khiếp sợ.
“Trời ạ, Tiểu Hồng, sao làn da của em lại có thể trở nên tốt như vậy the?”
Nghe thấy tiếng nịnh nọt ở xung quanh, Hồng Thanh Nhã vốn còn trừng mắt nhìn tôi lập tức không quan tâm đến tôi nữa, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Đó là đương nhiên, tối qua tôi đặc biệt đi làm thủy liệu pháp đó, thấy sao? Hiệu quả không tệ nhi” Cô ta hài lòng sờ mặt mình.
“Đâu chỉ là không tệ chứ, thật sự là quá tốt luôn!
Mấy người phụ nữ ở xung quanh nghe xong đều động lòng không thôi:
“Làm ở đâu thế?” “Chính là thẩm mỹ viện dưới chân núi đấy..”
Một đám phụ nữ ríu ra ríu rít còn tôi thì im lạng lùi ra ngoài. Tôi không hề tin lời của Hồng Thanh Nhã.
Thẩm mỹ viện?
Thẩm mỹ viện do thần tiên mở cũng không có hiệu quả nhanh và tốt như vậy. Nhớ lại miệng và răng đột nhiên hồi phục của An Nhân, trực giác nói cho tôi biết chuyện này có liên quan với cái hộp trang điểm kia.
Lúc này tôi vừa khéo nhìn thấy Lưu Tử Hạo bưng một mâm bữa sáng đi trên hành lang, tôi vội vàng kéo anh ta lại hỏi:
“Lưu Tử Hạo, An Nhân đâu?”
Lưu Tử Hạo ngơ ngác một lát: “Nhân Nhân không được khỏe nên nghi ngơi ở trong phòng, tôi đang muốn đưa bữa sáng cho cô ấy
An Nhân bị bệnh rồi?
“Tôi đi cùng với anh” Tôi không nói nhiều lời, đi đến phòng An Nhân cùng Lưu Tử Hạo.
“Nhân Nhân, bữa sáng của em đến rồi” Lưu Tử Hạo gõ cửa, nhưng bên trong không có chút động tĩnh.
Lưu Tử Hạo nghi ngờ, nhưng anh ta có chìa khóa dự phòng của phòng An Nhân. Bọn tôi mở cửa ra nhưng lại thấy trong phòng trống không. Không thấy An Nhân đâu cả.
“Nhân Nhân đâu?” Lưu Tử Hạo vô cùng nôn nóng, đúng lúc người quét dọn vệ sinh hành lang đi ngang qua, anh ta chụp lại hỏi: “Bạn gái của tôi đâu!”
“Anh nói cô An ở phòng này sao? Cô ấy vừa mới ra ngoài rồi” Người quét dọn vệ sinh trả lời bằng tiếng Trung không mấy lưu loát.
“Cái gì?” Lưu Tử Hạo ngẩn ra: “Sao cô ấy ra ngoài mà không nói với tôi?”
Tôi cũng cảm thấy việc An Nhân ra ngoài lần này rất kỳ lạ, nhưng vẫn chỉ có thể nói với Lưu Tử Hạo: “Anh ở đây đợi cô ta đi, đợi cô ta trở về anh nói với cô ta là không muốn xảy ra chuyện thì nhanh chóng đến tìm tôi”
Lưu Tử Hạo sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Anh cứ nói với cô ta là được.” Tôi lười nói nhảm với Lưu Tử Hạo, đi về nhà ăn. Tôi vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ăn hai miếng bánh mì, Tạ Phong Tiêu đã đi tới.
Anh ta giành lấy bánh mì tôi vừa bôi mứt cho vào miệng, lẩm bẩm: “Bên tổ chức thật sự là nhâm chán, đến Nhật Bản còn sắp xếp cơm kiểu Tây và kiểu Trung, để tôi dẫn em đi ăn bữa sáng kiểu Nhật chính cống!”
Anh ta vừa nói vừa ngậm bánh mì, kéo tôi lên định đi. Nhưng tôi giãy khỏi tay anh ta.
“Tạ Phong Tiêu” Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Tuy lúc trước tôi đã hỏi anh rồi nhưng tôi vẫn phải hỏi lần nữa, chúng ta chỉ mới gặp nhau có mấy lần, vì sao anh lại tốt với tôi thế?”
Tôi nhớ rõ lời Tạ Phong Tiêu nói với mình khi ở Úc. Rö ràng anh ta đối xử tốt với tôi là có lý do, chỉ là anh ta không chịu nói thôi.
Tạ Phong Tiêu thấy tôi nghiêm túc thì cũng thôi cười, nghiêm mặt nói: “Em thật sự muốn biết sao?”
Tôi gật đầu.