Mặc dù bây giờ Tiết Xán không còn cầm tù tôi nữa, nhưng lại nhất quyết không cho phép tôi rời khỏi tầm mắt của hắn.
Do đó, dù là họp hay gặp gỡ khách hàng, hẳn cũng phải đưa tôi theo. Nhưng tôi không thích sự khách sáo giả tạo của những người khách hàng đó. Vì vậy mỗi lần đi gặp khách hàng, Tiết Xán đều đặt thêm cho tôi một phòng riêng cạnh phòng bao của hắn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tiết Xán lái xe chở tôi đến nhà hàng đã đặt trước. Trên đường đi, tôi rảnh rỗi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ.
Mặt tôi khẽ biến sắc, nhanh chóng kéo cửa kính xuống và thò đầu ra ngoài.
Nhưng trên đường là đám đông hối hả, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó nữa.
“Chuyện gì vậy?” Tiết Xán hỏi.
“Không có gì…” Tôi lần khân đáp.
Mới nãy không ngờ lại cảm thấy mình nhìn thấy An Nhân.
Nhưng có lẽ là do tôi nhìn lầm. Dù sao An Nhân cũng đã bị Tiết Xán ném tới Afghanistan rồi, không thể trở về được.
Nghĩ tới đây, tôi do dự nói: “Tiết Xán, An Nhân có còn ở Afghanistan không?”
“Vẫn còn” Tiết Xán trả lời.
“Hay là thả cô ta đi đi?” Tôi nói: “Cứ coi như là trừng phạt đủ rồi, để cô ta trở về vậy” “Không được” Tiết Xán từ chối không chút ngần ngại.
“Nhưng mà…” Tôi vừa định nói thì điện thoại đã reo lên.
Là một dãy số lạ.
“Alo?” Tôi nhấc máy trong nghỉ ngờ, chỉ nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ phát ra từ điện thoại.
“Tố Tố… là… mẹ đây…” Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, sắc mặt tôi tái đi.
Tôi không thể nào ngờ rằng, mình sẽ nhận được cuộc gọi từ mẹ nuôi Lâm Nhã Lan một lần nữa.
Tôi cố gảng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng và bình tĩnh lên tiếng: “Dì Lâm, xin hỏi dì có chuyện gì không?” Có lẽ là vì thái độ của tôi quá hờ hững nên tôi nghe thấy Lâm Nhã Lan ở đầu kia điện thoại càng khóc lóc dữ dội hơn.
“Tố Tố… con còn trách bọn ta à.” “Tôi không có” Tôi cố giữ bình tĩnh: “Tôi chỉ nghĩ rằng dì sẽ không gọi cho tôi nếu không có việc” Lâm Nhã Lan im lặng một lúc, rồi khóc ròng: “Tố Tố… cha của con… cha của con sắp không chịu nổi nữa. ” Tay tôi khẽ run, suýt chút nữa làm rớt điện thoại.
Mặc dù tôi không oán hận vì sự bất công của cha mẹ nuôi, nhưng lúc này khi nghe tin cha nuôi An Hoành Viễn xảy ra chuyện, tôi không thể không thay đổi sắc mật.
Dù sao cũng là người tôi đã gọi là cha suốt hơn mười năm, làm sao có thể nói phớt lờ là làm ngay được.
“Cha… chú An bị sao vậy?” Nghe ra một chút lo lẳng từ giọng nói của tôi, Lâm Nhã Lan như tìm thấy nhánh cỏ cứu mạng mà khóc lóc kể lể: “Cha con bị quý ám rồi!” Tôi hoàn toàn chết lặng.
Tôi cứ tướng cha nuôi bị bệnh hay gì đó, nhưng không ngờ lại là bị quỷ ám.
“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, người vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn tôi, Tiết Xán cũng lên tiếng hỏi.
“Tiết Xán” Tôi tái mặt: “Tôi muốn gặp mẹ nuôi của mình… Sắc mặt Tiết Xán trở nên u ám: “Gặp bà ta làm gì?” “Hình như cha nuôi đã xảy ra chuyện… Dù sao họ cũng nuôi tôi hơn mười năm, tôi không thể cứ mặc kệ được…” Tôi nhìn Tiết Xán với vẻ mặt cầu xin.
Tiết Xán suy tư một lúc rồi trả lời: “Hãy kêu bà ta đến nhà hàng để gặp em” Tôi nhanh chóng nói với Lâm Nhã Lan trong điện thoại địa chỉ của nhà hàng chúng tôi sẽ đến.
Năm phút sau, chúng tôi đến nơi. Đây là một nhà hàng tư nhân đúng chuẩn phong cách Giang Nam, được trang trí cầu nhỏ nước chảy vô cùng tinh xảo.
Tiết Xán đưa tôi đến một phòng bao rồi đi ngay qua căn phòng bên cạnh.
Tôi gọi vài món mà Lâm Nhã Lan thích. Đồ ăn vừa được bưng lên, Lâm Nhã Lan đã xuất hiện.
Khi nhìn thấy Lâm Nhã Lan, tôi đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì người đàn bà trước mặt này mặc bộ quần áo vải thô trông rất tiều tụy, khác xa với người mẹ nuôi sang trọng trong ký ức của tôi.
Mắt bà ta sưng đỏ lên, rõ ràng là đã khóc rất nhiều. Khi nhìn thấy tôi, bà ta không nói câu nào mà chỉ tiếp tục khóc.
“Dì Lâm” Tôi đành lên tiếng ngắt tiếng thút thít của bà ta: “Đã xảy ra chuyện gì với chú An vậy?” Lâm Nhã Lan càng khóc to hơn.
“Tố Tố… con biết lúc trước nhà chúng ta đã phá sản… Sau đó Nhân Nhân lại bị đưa tới Afghanistan… Mẹ và cha con luôn cố gắng làm gì đó để giúp Nhân Nhân ở Afghanistan, vì vậy đã mượn rất nhiều tiền… Rồi đần dần người ta đòi nợ gấp…mẹ và cha con thực sự không còn cách nào…”
Lâm Nhã Lan đã nói rất nhiều, câu từ còn lộn xộn, tôi nhịn không được mà hỏi thẳng: “Vậy hai người đã làm gì?”
“Mẹ..” Lâm Nhã Lan che miệng khóc: “Mẹ và cha con tìm được một người, ông ta đến từ vùng Đông Bắc, nói rằng gia đình ông ta có một Tiên Giữ Nhà đã qua nhiều thế hệ, nhưng bây giờ nhà ông ta rất ít người, không còn khả năng thờ phụng Tiên nữa, vì vậy muốn cho mẹ…” Tôi ngây người.
Tiên Giữ Nhà là thứ được các gia đình ở vùng Đông Bắc thờ.
phụng. Mặc dù có một chữ “Tiên” trong tên, nhưng nói trắng ra thì chúng là yêu quái, loại khá phổ biến là hồ ly tinh và chồn tinh.
Những gia đình ở Đông Bắc đó sẽ thờ phụng các con yêu quái này, để chúng giúp đỡ gia đình của họ vào thời điểm quan trọng.
Nhưng dù sao Tiên Giữ Nhà cũng là yêu quái, mà còn có một số sinh vật xảo quyệt trời sinh biến thành yêu quái, vì vậy thờ phụng Tiên Giữ Nhà cũng có nguy hiểm.
Đặc biệt là khi không biết lai lịch của Tiên Giữ Nhà của đối phương, cha mẹ nuôi vẫn ngu xuẩn nhận ư? “Sao lại dùng phương pháp bất chính này, các người điên rồi à?” Tôi không nhịn được mảng: “Rồi sao nữa? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Nhã Lan càng khóc to hơn: “Ban đầu, Tiên Giữ Nhà đã giúp mẹ rất nhiều, nhưng sau đó, nhà chúng ta càng ngày càng trở nên không bình thường, luôn xảy ra những chuyện kì quái. Mẹ hỏi mới biết được, hóa ra là Tiên Giữ Nhà đó gọi hết bạn bè của nó đến và nói rằng muốn mẹ phụng dưỡng! Mẹ không thờ cúng nên chúng nó đã liên tục gây rắc rối…”
Nếu Tiên Giữ Nhà là yêu quái, thì tất nhiên bạn bè của nó cũng là yêu quái.
‘Yêu quái càng ngang ngược hơn so với ma quỷ. Bây giờ nhà họ An gọi tới nhiều yêu quái như vậy thì đúng thật là rất phiền phức.
Thấy tôi cau mày không nói gì, Lâm Nhã Lan khóc như sắp tắt thớ, liều mạng kéo tay áo cúa tôi và cầu xin: “Tố Tố, mẹ biết bọn mẹ đã làm sai… Nhưng chuyện đã đến mức này, không có cách nào có thể thay đổi… vậy nên mẹ mới tới cầu Xin con… hãy cứu bọn mẹ…” Tôi nhíu mày và chợt nhận ra một vấn đề.
“Tại sao phải tới cầu xin tôi?” Tôi hỏi.
Chắc hẳn cha mẹ nuôi không biết chuyện của Tiết Xán, vậy tại sao họ không đi tìm đạo sĩ để đuổi quý mà lại đến tìm tôi? Không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không, mà tôi lại cảm thấy ánh mắt của Lâm Nhã Lan hơi lập lòe.
Tôi không thể không lạnh mặt: “Rốt cuộc là tại sao?” “Tố Tố… con nghe rồi thì đừng nóng giận..” Lâm Nhã Lan thận trọng trả lời: “Thật ra lúc trước mẹ… đã bỏ ra một khoản tiền… để liên lạc với Nhân Nhân, con bé nói với mẹ… người kia… chủ tịch Tiết… không phải là người..”