Thời gian bế quan lần này của mục trần cũng không kéo dài quá lâu như hắn tường tượng, bởi vì ở ngày bế quan thứ 10, một đạo truyền tin đã mạnh mẽ phá vỡ trạng thái bế quan của hắn.
Sâu trong thiên hà, Mục trần giương mắt, trước mặt của hắn trôi lơ lửng một đạo tử quang, bên trong là một cánh hoa màu tím, không ngừng rung động, khiến không gian cũng chấn động theo.
Mục trần nhìn cánh hoa tím này, ánh mắt cũng hơi ngưng, đây là truyền tin của mạn đà la, mà nói lại thì, mạn đà la chắc chắn sẽ không quấy rối hắn thời điểm bế quan thế này, trừ khi xảy ra đại sự không cách nào giải quyết.
“Chẳng lẽ siêu cấp thế lực sau lưng đám tử vân tông động thủ?”
Thần sắc Mục trần có chút ngưng trọng, nếu thật sự những siêu cấp thế lực kia không để ý đến sự chấn nhiếp của Đại thiên cung, xuất thủ với Mục phủ bọn họ, thì đúng là có chút phiền toái, sau cùng, nói không chừng, hắn chỉ có thể dùng nốt một đạo nhân tình của võ tổ.
“Còn chưa tiến vào thiên chí tôn, đúng là phiền toái.”
Mục trần nhíu mày một cái, ở đại thiên thế giới này, nếu muốn chân chính xưng bá một phương, để cho người ta kiêng kỵ không dám trêu chọc, vậy nhất định phải có thiên chí tôn, nếu không, lúc nào cũng phải nơp nớp lo lắng.
Thở dài trong lòng một tiếng, mục trần xoè bàn tay ra, cầm lấy cánh hoa màu tím, sau đó đứng dậy, thân hình vừa động liền biến mất.
Mục phủ, trong một toà đại điện.
Thân hình Mục trần thoáng hiện ra, ánh mắt của hắn nhìn mạn đà la, ở cạnh, linh khê, long tượng đều có mặt
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạn đà la thâm ý liếc MỤc trần một cái, hài hước nói: “Chẳng lẽ đây là do ngươi hái hoa ngắt cỏ bên ngoài?”
Mục trần lườm nàng một cái, sau đó nhìn về đại điện, liền ngẩn ra, chỉ thấy bên trong đại điện, một cô gái váy trắng như tuyết, dung nhan thanh mỹ, thân hình mê người, chỉ có điều, khí chất của nàng lại giống như núi băng vạn năm, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Thanh sương?”
Mà khi mục trần nhìn thấy cô gái này thì cũng sửng sốt một cái, hiển nhiên không ngờ rằng người tới Mục phủ tìm hắn lại là nàng.
Thanh sương nhìn Mục trần đã xuất hiện, nàng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó cắn răng: “MỤc trần, tịnh di đã xảy ra chuyện”
Khi thanh ảm của thanh sương vang lên, sắc mặt mục trần trong nháy mắt trở nên kịch biến, thân hình hắn loé lên liền xuất hiện ngay trước mặt thanh sương, gấp gáp hỏi
“Mầu thân của ta thế nào?!”
Trong cơ thể hắn thậm chí bộc phát ra linh lực mênh không, khiến cả không gian chấn động, hiển nhiên tâm tình của hắn trong nháy mắt đã nổi lên bão táp.
Nhìn Mục trần biến sắc, thanh sương khẽ thờ dài một tiếng, nói: “Lúc trước, 2 vị trường lão hắc quang, mặc ngân trở lại trong tộc, đã bẩm báo với đại trưởng lão, nói Bát Bộ phù đồ rơi vào tay của ngươi”
“Sau đó bọn họ mở ra trưởng lão hội, muốn đưa ra mệnh lệnh, phái chấp pháp vệ mạnh mẽ bắt ngươi trở về trong tộc, lấy đi bát bộ phù đồ”
Mục trần nghe vậy, ánh mắt nhất thời run lên, hai lão cẩu này đúng là âm hồn bất tán, ở thánh uyên đại lục bọn chúng đã bị đại thiên cung ra mặt cản lại, không ngờ rằng ác tâm còn chưa hết.
“Trong trường lão hội, huyền mạch cùng mặc mạch chiếm đại đa số ghế, mặc dù thanh mạch chúng ta phản đối nhưng vẫn vô dụng, nhưng mà, trong lúc tộc sắp thông qua nghị quyết thì…”
Nói đến đây, thanh sương cười khổ một tiếng, nói: “Tịnh di chợt xông vào trưởng lão viện”
Sắc mặt Mục trần cực kỳ âm trầm.
“Tịnh di biết được 2 người hắc quang, mặc ngân xuất thủ với ngươi, lúc đó đột nhiên giận dữ, trực tiếp đánh cho 2 người trọng thương, sau đó đại náo trưởng lão viện, khiến trưởng lão viện long trời lở đất”. Thanh sương vẻ mặt cười khổ, có thể tưởng tượng, một màn kia rốt cục kinh thiên động địa thế nào.
Trong trưởng lão viện hội tụ đại đa số trưởng lão trong tộc, đội hình khủng bố, nhưng dù là thế đi nữa, thời điểm đối mặt với tịnh di, những trưởng lão thường ngày cao cao tại thượng kia vẫn phải khổ sở vô cùng.
Mục trần hít sâu một hơi, nói: “Sau đó thì sao?”
Hắn biét, nếu chuyện chỉ đến vậy, thanh sương căn bản không cần khổ cực chạy tới chỗ hắn truyền tin.
Thanh sương thở dài một cái, nói: “Chuyện càng ngày càng to, đại trưởng lão không thể không xuất thủ, đại chiến cùng tịnh di, nhưng cuối cùng vẫn là bất phân thắng bại, đại trưởng lão đành phải tế xuất Phù Đồ cổ ấn, vận dụng sức mạnh của tổ tháp, cưỡng ép giam tịnh di vào trong Tổ Tháp.
Mục trần nghe tới đây, trong mắt nhất thời bộc phát ra lửa giận tột cùng, sắc mặt xanh mét, âm trầm nói: “Tổ tháp là cái gì?”
“Đó là thánh vật trấn tộc của phù đồ cổ tộc, nghe nói Phù đồ tháp mà tộc nhân phù đồ cổ tộc chúng ta tu luyện chính là xuất xứ từ đây.”
Thanh sương nhẹ giọng nói: “tổ tháp cực ít khi dùng tới, nhưng một khi thúc giục, dù là thánh phẩm thiên chí tôn cũng phải kiêng kỵ, lần này tịnh di bị trấn áp bên trong đó, chỉ sở cũng sẽ không thoải mái như trước.”
“Lúc trước tuy nói là tịnh di bị nhốt bên trong tộc, nhưng với thực lực của người, thật ra muốn đi lúc nào cũng được, nhưng hiện giờ lại bị nhốt trong tổ tháp, tuy nói tính mạng không gặp uy hiếp, nhưng chắc chắn sẽ chịu một ít khổ cực”
Sắc mặt Mục trần không biểu tình, 2 bàn tay cũng từ từ nắm chặt, thân thể hơi run rẩy, lúc này ai cũng nhận ra được, tâm tình của hắn đã sắp giống như núi lửa bộc phát.
“Mục trần, bình tĩnh một chút!”
Linh khê tiến lên, đưa tay nắm lấy tay mục trần, khẽ hô.
“Những tên khốn kiếp này!”. Mục trần ngẩng mặt lên, 2 mắt đỏ bừng, sát ý cuồn cuộn,dù mẫu thân vì bảo vệ hắn mà bị nhốt trong phù đồ cổ tộc, cô độc không ai bên cạnh, thế mà nàng vẫn coi hắn là ranh giới cuối cùng không thể đụng chạm, một khi có ai đụng tới hắn, nàng sẽ bất chấp mọi hậu quả.
Vừa nghĩ tới đây,trong lòng Mục trần lại cảm thấy xẩu hổ, hắn là một người con mà lại không làm được gi!
“Mục trần, ngươi không nên kích động, mặc dù tịnh di bị trấn áp trong tổ tháp, nhưng bằng thực lực của người, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì không may, hơn nữa, dù là đại trưởng lão cũng không dám bức bách tịnh dị, một vị linh trận đại tông sư có thể sánh với thánh phẩm thiên chí tôn, một khi bất chấp tất cả mà liều mạng, cho dù là phù đồ cổ tộc cũng phải bỏ ra giá lớn cực kỳ thảm trọng.”
“Cái giá lớn đó dù là phù đồ cổ tộc cũng không chịu nổi!”
Thanh sương cũng vội vàng nói: “Tịnh di làm như thế chính là muốn cảnh báo cho mấy trưởng lão nóng đầu kia một cái, hiện giờ, ít nhất đại trưởng lão cũng đã mạnh mẽ đè ép tộc lệnh của trưởng lão viện xuống, khiến cho tất cả các thiên chí tôn trong tộc đều không được xuất thủ với ngươi nữa.”
vậy mà khi thanh âm của nàng vừa dứt, lại tháy ánh mắt Mục trần lạnh như băng nhìn mình, lạnh lẽo nói: “Vậy là ta còn phải cảm ơn bọn họ sao?”
Thanh sương cười khổ nói: “Không phải là ta có ý này, nhưng ngươi cũng phải biết, hết thảy những việc mà tịnh di làm cũng là để bảo vệ ngươi”
Ánh mắt mục trần âm trầm, lúc lâu sau, sự run rẩy cũng từ từ trở nên bình thường lại, hắn biết, hiện giờ bất kể hắn có tức giận thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, dù hắn có giận dữ mất đi lý trí, giết đến phù đồ cổ tộc cũng không làm được cái gì.
Bởi vì, thực lực hiện giờ của hắn còn chưa đủ để khiến phù đồ cổ tộc kiêng kỵ.
Một đại viên mãn địa chí tôn mà thôi, ở chỗ khác cỏ lẽ có thể xưng vương xưng bá, nhưng đối với loại siêu cấp thế lực cỡ như phù đồ cổ tộc, một khi chưa tiến vào thiên chí tôn thì chỉ sợ cũng không lọt vào mắt bọn họ.
Ánh mắt Mục trần lạnh như băng nhìn về phía thanh sương, nói:
“Thanh mạch các ngươi cử trơ mắt nhìn mẹ ta tứ cố vô thân như vậy sao?”
Thanh sương khẽ cắn môi, nói: “Thanh mạch hiện giờ đã suy thoái, căn bản không sánh bằng huyền mạch cùng mặc mạch, hơn nữa…Mạch chủ của Thanh Mạch hiện giờ tính cách bảo thủ mềm yếu, nói cho cùng cũng không dám cứng rắn đối chọi với 2 mạch còn lại, chỉ biết thối lui”
“Như thế thì đúng là một tên phế vật, ngay cả đạo lý môi hở răng lạnh cũng không hiểu”. Mục trần cười lạnh, không chút lưu tình nói, mặc dù hắn chưa có gặp Mạch Chủ của thanh mạch, nhưng nếu cứ cho là thoả hiệp là có thể sinh tồn thì đúng là ngu xuẩn không thề nghi ngờ”
Thanh sương cười khổ một tiếng, cũng không cãi lại, chỉ nói: “hôm nay ta tới đây chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, tuy rằng sau việc tịnh di đại náo lần này, tạm thời những trường lão kia sẽ không ra tay với ngươi, thế nhưng những người này giao du rộng rãi, luôn biết một vài thiên chí tôn khác, cho nên mặc dù bọn họ không thể ra tay, nhưng không chừng sẽ nhờ người khác đi đối phó ngươi”
Hai mắt mục trần híp lại, trong mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo, trong lòng nổi lên một sự biệt khuất*, làn này Mục phủ xưng bá bắc vực, vốn khiến hắn có một chút tự đắc ý nho nhỏ, nhưng lúc này, sự tự đắc đó đã hoàn toàn bị đánh nát.
(*biệt khuất: tức giận, phẫn hận vì biết mà không có khả năng làm, vd như thái giám thấy gái đẹp chẳng hạn)
Ở bắc vực thì nhìn như hắn có vẻ phong quang, nhưng lại còn phải cần mẫu thân ở trong phù đồ cổ tộc che chở tất cả cho hắn, thậm chí còn phải tự đưa mình vào noi nguy hiểm để ngăn chặn tất cả các nguy cơ cho hắn.
Mà tất cả những điều đó, đều là vì thực lực của hắn vẫn còn chưa đủ.
Đại viên mãn địa chí tôn chung quy vẫn là quá yếu, nếu hiện giờ hắn tiến vào thiên chí tôn, như vậy hắn cũng sẽ không còn bao nhiêu kiêng kỵ với phù đồ cổ tộc.
Lúc đó, mẫu thân cũng không cần vì bảo vệ hắn mà luôn luôn bị phù đồ cỗ tộc quản chế.
“Cám ơn nhiều”. Mục trần hít sâu một hơi, đè nén tất cả tâm tình trong lòng xuống, nhìn về phía thanh sương, thần sắc dần dần hoà hoãn xuống, bất kể thế nào, thanh sương xa xôi như thế lại tới báo tin cho hắn, cũng đủ để hắn cảm tạ.
Thanh sương lắc đầu một cái, có chút xấu hổ nói: “Là do chúng ta không có cách nào giúp ngươi”
Biết rõ mục trần cũng coi như là người của thanh mạch, nhưng thanh mạch bọn họ lại không thể ra tay giúp.
Mục trần xua tay một cái, hắn trầm mặc một lúc, nhìn về phía đám người mạn đà la, nói: “Tiếp đó, ta sẽ tạm thời rời khỏi Mục phủ, ta sẽ để lệnh bài tru ma vương ờ lại, nếu đến lúc đó những thiên chí tôn khác thật sự tìm tới gây phiền phức, dựa vào cái lệnh bài này, nếu bọn họ không tìm được ta thì chung quy cũng sẽ không làm khó mục phủ”
“vậy còn ngươi?”. Mạn đà la, linh khê đều hỏi.
Mục trần ngẩng đầu lên, hắn nhìn lên bầu trời cao vô tận, con ngươi đen nhánh dần trở nên kiên nghị, bàn tay của hắn cũng siết thật chặt.
“Ta đi tìm Thiên Chí Tôn chi lộ* của ta”
*Thiên chí tôn chi lộ: Con đường tới thiên chí tôn.