TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 243

Hạ Lãm trừng mắt giận dữ nhìn Tiết Phong, nói: “Anh đừng nói lung tung! Dải lụa này là tín vật lúc còn sống của mẹ tôi, hồn phách của bà ấy đã nương nhờ vào dải lụa này” Tôi càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy lời cậu ta nói.

Vậy là người nói chuyện và cứu tôi dưới đáy hồ trước đó, thật sự là mẹ của Hạ Lãm? Nhưng sao bà ấy muốn cứu tôi? Hơn nữa theo cách bà ấy nói chuyện với tôi, dường như bà ấy biết tôi?

Tiết Phong sợ hãi trợn tròn mắt. Sau một lúc sững sờ, anh ta mới phản ứng lại và chợt thốt lên: “Hạ Lãm, mẹ của cậu… sao linh hồn của mẹ cậu lại ở lại đáy hồ trong khu nhà cũ này?”

Hạ Lẫm không trả lời, nhưng Thừa Ảnh đại sư ở bên cạnh lại thở dài, lặng lẽ giải thích.

“Mẹ của Hạ Lẫm là người trông coi nơi này.

Mỗi một thời đại, nhà họ Hạ đều phải có một người trông giữ khu nhà cũ dưới đáy hồ. Nhưng khu nhà cũ này được cách ly với thế giới bên ngoài, người sống đương nhiên không có cách nào sinh sống lâu dài ở nơi này.

Bởi vậy nên mỗi thế hệ người mất đi của nhà họ Hạ, sẽ có một linh hồn không siêu thoát mà ở lại khu nhà cũ này Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi chết đi vẫn không thể siêu thoát, chỉ để trông coi khu nhà cũ này? Trọng trách và gánh nặng này nặng nề tới mức nào cơ chứ? Nhưng rõ ràng, ngoại trừ tôi thì những người ở đây đều không cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì.

Tiết Xán vẫn luôn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng nói với dải lụa trắng: “Bà Hạ, bà đã luôn ở khu nhà cũ dưới đáy hồ này, vậy cho tôi hỏi một câu, rốt cuộc Cỏ Hồi Hồn của nhà họ Hạ các người đã bị nhà họ Ninh mang đi chưa?”

Dứt lời, cả nhóm chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào dải lụa trắng kia Cảnh tượng này thật kỳ dị không nói nên lời.

Trong con đường đá hoang vu dưới đáy hồ này, cả người và quỷ trong nhóm chúng tôi đều đang đợi câu trả lời của một dải lụa trắng.

Với câu hỏi của Tiết Xán, dải lụa trắng kia bỗng nhiên lay động mạnh mẽ.

Giây tiếp theo, trong khoảng không tối tăm, đột nhiên ngưng tụ nên một bóng dáng mơ hồ mờ ảo.

Cuối cùng mẹ Hạ Lãm cũng xuất hiện.

Nhìn người phụ nữ xuất hiện đột ngột trước mặt, tôi không khỏi sửng sốt Đó là một người phụ nữ rất đẹp.

Đường nét gương mặt bà ấy có thể không quá nổi bật, nhưng lại cực kỳ trang nhã, mang theo khí chất trầm lảng. Mặc dù bà ấy đã có tuổi, nhưng trông vẫn rất dịu dàng động lòng người.

Tôi thấy bà chầm chậm ngước mắt lên, nhưng người đầu tiên bà nhìn vào, không phải Tiết Xán vừa hỏi bà, thậm chí cũng không phải là con trai Hạ Lãm của mình, mà bà lại nhìn thẳng về phía tôi Tôi không hề chuẩn bị, cứ như vậy mà bốn mắt nhìn nhau.

Trong chớp mắt, tôi mình đã thấy rất ni nhiên cảm thấy thứ trong mắt bà ấy.

Nhưng chẳng được bao lâu, Hạ Lẫm ở bên cạnh liền run rẩy cất tiếng: “Mẹ…” Ngay lập tức, bà Hạ không nhìn tôi nữa, mà đưa mắt nhìn về phía Hạ Lãm.

Bỗng chốc, đôi mắt bà ấy hoe đỏ.

“Lâm..” Bà khế gọi, “Thoáng cái… mà con  đã từ một đứa bé trưởng thành tới thế này…”

Hạ Lẫm cười nhẹ, khẽ đáp lại bà: “Vâng, Nói ra thì đây cũng là lần đầu con nhìn thấy mẹ, không ngờ lại là ở nơi đây và bằng cách này…”

Tôi sửng sốt, lúc này mới đột nhiên nhớ ra trước đó tôi đã nhìn thấy bài vị của cha mẹ Hạ Lãm, bọn họ đều mất từ năm 1995.

Tính ra thì lúc đó Hạ Lãm chỉ mới khoảng hai ba tuổi, quả thực không thể có ấn tượng với cha mẹ mình được.

Tôi đột nhiên cảm thấy tò mò, tại sao cha mẹ Hạ Lãm lại mất sớm như vậy? Là chuyện ngoài ý muốn, hay vì điều gì khác?

Tuy Hạ Lẫm cứ bùi ngùi nhìn mẹ mình mãi không thôi, nhưng cậu ấy cũng biết, bây giờ không phải là lúc cảm động, liền điều chỉnh lại cảm xúc và mở miệng nói: “Mẹ, về câu hỏi ban nãy của Tiết Xán, mẹ có biết chuyện của Cỏ Hồi hồn không?”

Lúc này bà Hạ mới lặng lẽ nhìn về phía Tiết Xán.

“Tiết Xán đại nhân” Bà lễ phép nói, “Về vấn đề này, ngài cần gì phải hỏi tôi? Cứ hỏi thẳng cô Ninh bên cạnh ngài không phải là được rồi sao?” Bà vừa nói như vậy, nhóm người chúng tôi đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Hoan Hoan.

Phải rồi! Ninh Hoan Hoan cũng là người nhà họ Ninh, cô ta hắn là biết người nhà họ Ninh rốt cuộc đã lấy được Cỏ Hồi Hồn hay chưa.

chứ? Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, sắc mặt của Ninh Hoan Hoan trắng bệch, nhưng cô ta cũng không trả lời.

Phản ứng này của cô ta càng khiến tâm trạng chúng tôi nguội lạnh hơn.

“Sao vậy?” Bà Hạ cười lạnh một tiếng, “Người nhà họ Ninh các người, có bản lĩnh trộm đồ của người khác, mà không có bản lĩnh thừa nhận à?”

Cơ thể Ninh Hoan Hoan khẽ run lên, cô ta nói: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ… Dù sao anh trai tôi cũng bị hồn bay phách tán, cần phải có Cỏ Hồi Hồn… để giúp anh ấy khôi phục lại linh hồn…

Lời nói của Ninh Hoan Hoan giống như sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn phá hủy hi vọng cuối cùng của chúng tôi Cỏ Hồi Hồn thật sự đã bị người nhà họ Ninh lấy trộm rồi Không chỉ như vậy, người nhà họ Ninh lấy trộm Cỏ Hồi Hồn thật sự là để khôi phục linh hồn cho Ninh Trác.

“Nói vậy thì” Tiết Xán liếc mắt nhìn Ninh Hoan Hoan, lạnh lùng hỏi, “Ninh Trác đã ngưng tụ lại được linh hồn rồi? Các người bỏ bao nhiêu công sức thực hiện cái gì mà Thuật Hồi Hồn, còn muốn máu của An Tố, cũng là vì muốn tạo dựng lại thể xác cho tên đó?”

Sắc mặt Ninh Hoan Hoan đột nhiên tái nhợt, cô ta run rẩy nói: “Các người… sao các người lại biết nhiều như vậy..” Phản ứng này chính là khắng định lời Tiết Xán nói.

Toàn bộ con đường đá đều yên lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Lẫm phá vỡ sự yên tĩnh này, cất tiếng hỏi bà Hạ: “Mẹ, chuyện này xảy ra khi nào?”

Bà Hạ khẽ nhầm mắt và đáp: ‘Khoảng chừng sáu năm trước.”

Sắc mặt Thừa Ảnh đại sư cũng trảng bệch, “Đã lâu như vậy? Bà chủ, sao bà không nghĩ cách thông báo với người trong gia tộc?”

“Báo với người trong gia tộc?”

Bà Hạ đột nhiên trợn mắt, cười nhạt một tiếng, “Chẳng lẽ ông không nghĩ tới, tại sao khu nhà cũ của họ Hạ chúng ta được cất giấu ở vị trí này, còn có tầng tầng lớp lớp mê cung phòng ngự mà người nhà họ Ninh vẫn có thế ra tay dễ dàng?” Nhóm người chúng tôi bỗng chốc mặt cắt không còn giọt máu.

Đúng vậy, người nhà họ Hạ đã bố trí tâng †ầng lớp lớp bảo vệ Cỏ Hồi Hồn như vậy, đáng lẽ dù là người nhà họ Ninh cũng không thể lấy trộm nó được.

Hơn nữa lần này chúng tôi bước vào mê cung, người nhà họ Ninh còn có thể kích hoạt cơ quan, khiến cho mê cung này thay đổi, nhất định là có người biết chuyện tiết lộ thông tin về mê cung.

Chúng tôi lập tức hiểu ra. Đại sư Thừa Ảnh mặt mũi tái nhợt, run rẩy nói: “Bà chủ… Ý của bà là, trong nhà họ Hạ có gián điệp?”

“Không sai” Bà Hạ khẽ thở dài một cái, “Sáu năm trước, chỉ thứ của nhà họ Hạ đã tự mình dân theo người nhà họ Ninh tới đây, lấy trộm Cỏ Hồi Hồn

” “Lũ người chí thứ đó bị điên rồi sao!”

Thừa Ảnh đại sư tức giận gầm lên một tiếng, “Vậy mà lại giúp người ngoài lấy trộm bảo vật của người trong nhà!”

“Đương nhiên bọn họ không bị điên.” Giọng nói của bà Hạ càng lạnh lẽo hơn, “Người nhà họ Ninh đương nhiên đã hứa cho bọn chúng thứ mà nhà họ Hạ không thể cho được.”

Đúng là như vậy, từ xưa đến nay, chỉ thứ và dòng chính của các gia tộc lớn vẫn luôn tranh đấu không ngừng. Dòng chính được kế thừa toàn bộ tài nguyên của cả gia tộc, trong khi chỉ thứ không có được thứ gì, khó tránh khỏi ghen tị trong lòng.

Lúc này tôi mới hiểu, vì sao bà Hạ không thông báo cho người nhà họ Hạ biết việc Cỏ Hồi Hồn bị lấy trộm.

Đọc truyện chữ Full