Dooong!
Thời điểm khi ngày thứ 2 tới, tiếng chuông cổ xưa vang vọng mỗi góc nhỏ trong thành phố, sau một hồi yên tĩnh, chớp mắt sau đó, vô số thân ảnh vọt lên, tựa như châu chấu ùn ùn bay về phía trung tâm thành thị.
Tại vùng đất trung tâm thành thị, có một tòa núi trụi lủi, tòa núi cũng không bắt mắt, trên đỉnh núi có một tòa thạch tháp cổ xưa sừng sững lẳng lặng sừng sững.
Thạch tháp trông bình thường, nhưng phàm lả cường giả đứng trong phạm vi vạn trượng quanh nó, đều mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác áp bách xuyên suốt thời không, loại áp bách đó làm thần sắc bọn họ đều trở nên ngưng trọng, trong mắt hiện lẽn vẻ kính sợ.
Tòa thạch tháp này tên lả Vạn cổ Tháp, nghe nói năm đó do Bất Hủ Đại Đế tự tay xây dựng.
Đối với vị đệ nhất cường giả thời thượng cổ năm đó đã từng cứu vớt toàn bộ đại thiên thế giới, hầu như tất cả mọi người đều duy trì một loại tôn sùng.
“đây chính là Vạn cổ Tháp sao?”
3 người Mục Trần, Thanh Diên Tịnh, Phù Đồ Huyền xuất hiện ờ một tòa lầu xung quanh núi, Mục Trần ngưng mắt nhìn tòa thạch tháp cồ xưa này, thần sắc cũng tỏ ra có chút ngưng trọng.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân chính là tồn tại bên trong tòa tháp này sao?
“không hổ là bất hủ đại đế, tòa thạch tháp này, cho dù trải qua ngàn vạn năm, vẫn khiến người ta sinh ra cảm giác kiêng kỵ”. Phù Đồ Huyền nhìn chằm chằm phù đồ tháp, chậm rãi nói.
Đối mặt với tòa thạch tháp này, cho dù thân là thánh phẩm thiên chí tôn như hắn, cũng vẫn cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.
“Thực lực của vị bất hủ đại đế này, dường như mạnh hơn thánh phẩm…”. Mục Trần trầm mặc một chút, hiện giờ hắn cũng coi như biết không ít thánh phẩm thiên chí tôn, nhưng lại không ai có thể cho hắn cảm giác thế này.
Thanh diên tịnh khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Bất Hủ Đại Đế, đúng là đã siêu thoát thánh phẩm”
“Siêu thoát thánh phẩm?”. Mục Trần trong lòng hơi động, quà nhiên, cái tầng thứ thần bí đó, mới coi như đỉnh của thế giới này sao?
“Đại thiên thế giới ngày nay, trong tất cả các thánh phẩm, sợ rằng chỉ có 2 người có cơ hội đạt tới tầng thứ như Bất Hủ Đại Đế”. Thanh âm Phù Đồ Huyền trầm thấp, nói.
Mục Trần ánh mắt hơi lóe lên, nói: “Viêm Đế, Võ Tổ”
Trong số các thánh phẩm mà hắn từng gặp, chỉ có 2 vị này mới khiến hắn có một loại cảm giác khó tả được, bọn họ thật sự giống như tinh thần đại hải, khó có thể đo đếm, sâu không lường được.
Phù Đồ Huyền thở dài một tiếng, cho dù cổ hủ như hắn, trong thanh âm cũng có thêm ý khâm phục: “Hai vị này mặc dù tới từ hạ vị diện, nhưng thiên phú cùng tâm tính đều là kinh tài tuyệt diễm, một thời gian nữa, đạt tới trình độ như Bất Hủ Đại Đế cũng không phải là chuyện không thể”
“Nếu như vậy, đối vớ đại thiên thế giới cũng coi như chuyện tốt, có 2 người bọn họ, cũng sẽ không cần sợ hãi ngoại vực tà tộc”. Mục Trần cười nói.
Thanh diên tịnh nghe vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng lắc đầu một cái, Phù Đồ Huyền sắc mặt cũng nghiêm nghị, không có bao nhiêu vẻ dễ dàng.
“Con nghĩ ngoại vực tà tộc cũng quá đơn giản, năm đó xâm lấn đại thiên thế giới, liên minh đại thiên thế giới liên tiếp bại lui, mặc dù sau đó có Bất Hủ Đại Đế ngăn cơn sóng dữ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ổn định cục diện, mà gần một nửa địa vực của Đại Thiên Thế Giới, cũng đã bị ngoại vực tà tộc chiếm giữ”
Thanh Diên Tịnh than nhẹ một tiếng, nói: “Tràng đại chiến kia, thay vì nói là thắng lợi, còn không bằng nói là ngoại vực tà tộc trì hoãn thế công, dĩ nhiên quan trọng nhất là, vị cường giả đệ nhất ngoại vực tà tộc, Thiên Tà Thần đã bị Bất Hủ Đại Đế trả giá lớn thiêu đốt sinh mệnh, phong ấn lại, khiến cho ngoại vực tà tộc như quần long vô thủ, lúc đó mới lựa chọn ngừng chiến…”
Mục Trần sắc mặt ngưng trọng, mặc dù chỉ qua vài ba lời nói, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự thảm thiết trong đó, khó có thể tưởng tượng,ở thời đại đó đại thiên thế giới rốt cục đã gặp phải cục diện nguy nan như thế nào.
Sơ xẩy một chút, không chừng vô số sinh linh trên toàn bộ đại thiên thế giới đều sẽ bị ngoại vực tộc nô dịch.
Hắn đã từng chứng kiến, ở hạ vị diện kia, sinh linh nơi đó bị ngoại vực tộc nô dịch sẽ có kết quả thế nào, thật không khác gì súc sinh bị nuôi nhốt.
“những năm gần đây, ngoại vực tộc rục rịch có động tĩnh, mà tình hình của bọn chúng chúng ta lại không biết chút nào, nếu bọn chúng có tà thần mới xuất thế, vậy sự an bình của đại thiên thế giới sẽ lại bị phá vỡ”. Phù đồ huyền trầm thấp nói.
Mục Trần thấy 2 người thần sắc nghiêm túc, lên tiếng an ủi: “Cũng không cần lo lắng, binh tới tướng đỡ, nếu vực ngoại tà tộc muốn lật ngược ván cờ, vậy thì toàn lực nghênh chiến, năm đó bất hủ đại đế có thể đánh lui, đại thiên thế giới hiện giờ so với thời đại trước kia cũng đã mạnh mẽ hơn.”
ùng!
Trong lúc Mục Trần an ủi 2 người, một lần nữa có tiếng chuông cổ xưa vang lên, càng ngày càng nhiều bóng người từ trên trời đáp xuống, rơi xuống chung quanh thạch tháp.
Mục Trần ngẩng đầu, đưa mắt quét nhìn qua, sau đó dừng lại ngay phía trước thạch tháp, nơi đó có một tòa thạch đài cao vút đứng sừng sững, trên thạch đài, một nhóm người lớn đứng đó, ở vị trí đầu tiên, Mục Trần gặp được một thân ảnh quen thuộc, rõ ràng chính là Ma Ha u.
Mà lúc này, bên cạnh ma ha u, còn có một trung niêm nam tử mặc kim bào, nam tử thần sắc bình thản, thân thể cao lớn, có một cỗ khí thế không giận mà uy. Quanh thân hắn cũng không có bất kỳ dao động linh lực nào, nhưng khi đối mặt với hắn, ngay cả Ma Ha u kia cũng toát ra một tia cung kính, mà tất cả những trưởng lão Ma Ha cổ tộc thì càng là lui về phía sau một bước, không dám đứng ngang hàng.
“Đó chính là tộc trưởng Ma Ha cổ tộc, Ma Ha Thiên”. Bên cạnh có thanh âm của Thanh diên tịnh nhàn nhạt truyền tới.
Trong lòng Mục Trần hơi rét, đây chính là vị Ma Ha Thiên đã từng giao thủ với Viêm Đế sao? Quả nhiên khí phách bất phàm.
Trong lúc Mục Trần đang chăm chú nhìn Ma Ha Thiên, hắn tựa như cũng đã nhận ra, ánh mắt khẽ nhấc, nhìn về đoàn người Mục Trần nơi xa.
Khi ánh mắt của hắn bắn tới, Mục Trần có thể cảm nhận rõ ràng, không gian xung quanh hắn lúc này tựa như ngưng đọng lại, mà bản thân hắn thì giống như côn trùng đọng trong hổ phách, không thể động đậy chút nào.
“Khụ khụ!”
Trong không gian ngưng đọng, chợt có tiếng ho khan già nua vang lên, sóng âm khuyếch tán, trực tiếp đánh nát không gian ngưng đọng, bên cạnh, Phù Đồ Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn Ma Ha Thiên nơi xa.
Nhìn thấy ánh mắt của Phù Đồ Huyền, Ma Ha Thiên khẽ mỉm cười, hướng về phía hắn và thanh diên tịnh khẽ gật đầu, bày tỏ hoan nghênh.
“Hừ, đường đường đứng đầu một tộc, vậy mà đi đùa bỡn uy phong với tiểu bối, lòng dạ của Ma Ha Thiên này vẫn chẳng có gì tiến bộ”. Phù Đồ Huyền cũng không để ý tới hắn, chẳng qua hừ lạnh một tiếng, nói.
Mục Trần thoát khỏi trạng thái bị ngưng đọng, thần sắc của hắn lại là rất bình thản, cũng không có bao nhiêu tức giận, chẳng qua chỉ nhớ lại cảm giác bị giam cầm lúc trước, nói: “Đây chính là sức mạnh của thánh phẩm sao? Quả nhiên lợi hại, chỉ cần một ánh mắt đã khiến cho ta bị giam cầm, không cách nào nhúc nhích”
Chợt hắn hướng về phù đồ huyền cười nói: “Đa tạ đại trường lão xuất thủ, nhưng mà cũng không cần tức giận, dù sao đợt chút nữa ta cũng sẽ mang bảo bối Vạn cổ Bất Hủ Thân bọn họ bảo vệ như tâm can suốt bao nhiêu năm như vậy đi”
Phù Đồ Huyền nghe vậy, tức giận nói: “Ngươi thật đúng là đù cuồng vọng, thật sự coi Vạn cổ Bất Hủ Thân kia là đồ của ngươi rồi sao?”
Mục Trần cười cười, chẳng qua trong con ngươi đen nhánh xẹt qua vẻ sắc bén.
“Tiểu tử kia chính là con trai thanh diên tịnh sao?”. Khi bọn họ nói chuyện, Ma Ha Thiên kia cũng thu hồi ánh mắt hướng về phía Ma Ha u ở bên cạnh, cười nhạt nói.
“Phải”. Ma Ha u gật đầu một cái, nói: “Tiểu tử này cũng không đơn giản, tuổi tác như vậy đã đạt tới bước này, có thể coi như yêu nghiệt, nếu cho hắn thêm một vài năm, chỉ sợ ta xem như cũng thật sự không thể thắng hắn.”
Ma Ha Thiên ngước nhìn thạch tháp cổ xưa, nói: “Có điều đáng tiếc là, hắn cũng không có nhiều thời gian như vật, nhắc lại, cũng coi như không có cái mệnh này”
Ma Ha u cười gật đầu một cái nói: “Đúng vậy…bởi vì lần này, ta sẽ trở thành tản chủ nhân của Vạn cổ bất hủ thân”
Trong lời nói của hắn có sự tự tin mãnh liệt, dù sao so với những đối thủ cạnh tranh, tỷ lệ thành công của hắn đúng là cao nhất.
“Hy vọng ngươi sẽ không thất thủ…”
Ma Ha Thiên đưa tay xoa sư tử đá trên cột, mí mắt hơi rủ, giọng nói không chút gợn sóng: “Dĩ nhiên, cho dù thất thủ, cũng không ai có thể mang Vạn cổ Bất Hủ Thân đi trước mặt ta”
“Bên kia hẳn là Tu La Thương Diệp Kình đi?”
Ánh mắt của Mục Trần chuyển hướng sang phía tây bắc thạch tháp, chỉ thấy ở đó, trên một vùng đất cao, một vị nam tử áo xanh đứng chắp tay, hắn mặt mũi tuấn dật, nhưng chỉ có con ngươi màu đỏ sậm, lại tựa như hàm chứa thế giới sát phạt,khiến người ta tim đập mạnh.
xung quanh hắn không khí âm lãnh, không ai dám đến gần.
“còn có kim cương vương thích la, đao thánh thác bạt thương…”
Cách Diệp Kình không xa, một vị nam tử gầy gò khoác cà sa vàng, đầu trọc sáng bóng, khiến hắn nhìn qua cực kỳ nỗi bật,dưới nụ cười nhìn như ấm áp, lại như hàm chứa một đầu hồng hoang mãnh thú.
ở phía xa, trên một tòa kiến trúc đổ nát, một tên nam tử hắc bào mặt không biểu cảm, sau lưng hắn là một thanh đoạn đao, lỗ chân lông quanh người hắn dường như không lúc nào là không tản ra đao mang đáng sợ, mà phàm là bất kỳ sinh vật nào tới gần hắn một trượng đều sẽ bị đao mang đó cắt nát thành vụn máu.
“quả nhiên cũng tới…”
Cảm thụ từng luồng dao động linh lực mạnh mẽ kia, Mục Trần cảm giác được lúc này tinh huyết trong cơ thể sôi trào lên, đó là một loại khát vọng, cảm giác đó giống như trên người của những người nơi đây có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn.
Mục Trần biết, đó là sự hấp dẫn giữa bất hủ kim thân.
ầm!
đúng lúc này, cả vùng đất nơi đây dường như chấn động một cái, tiếng sấm cổ xưa vang lên, lúc này vô số tầm mắt đều có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng, gắt gao nhìn lên tòa thạch tháp cổ xưa trên ngọn núi.
Dưới từng ánh mắt gắt gao chăm chú, đại môn đang đóng chặt của thạch tháp, mang theo sự tang thương, chậm rãi mở ra…
Thanh âm ma sát giữa cửa đá và mặt đất trầm thấp vang lên, 2 mắt khép hờ của Mục Trần lúc này cũng đột nhiên mờ ra, ánh mắt bén nhọn như đao phong.
Vạn cổ Tháp, rốt cục mở ra!
***
Dịch bởi zero