Tôi nhìn Tiết Xán.
Hắn lúc này cũng nhìn về phía dưới chân tường, đối với điều ước cuối cùng, ta thấy đồng tử của hắn khẽ nhíu lại.
Lúc này, trên tường, điều ước cuối cùng được viết là–
Để Ninh Uyển Uyển cái con tiện nhân này, đi chết đi.
“Tiết Xán, em không có nguyện vọng đó.” Vì sợ anh ấy hiểu lầm, tôi vội giải thích, “Em không biết tại sao…”
Nhưng chưa kịp nói xong, Tiết Xán đột nhiên giơ tay lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười có phần châm chọc và bất lực.
“An Tố, lần sau hãy khôn khéo làm chuyện này, tại sao lại tự mình gửi chứng cứ cho ta?” Anh thấp giọng nói.
“Chứng cớ gì? Anh đang nói cái gì…”
Tôi vẻ mặt mờ mịt, Tiết Xán hất tay, nói đến quyển sách trong tay, ném vào tay tôi.
Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy cuốn sổ được mở ở trang mới nhất.
Nhưng những ghi chú trên trang đó không phải của Lưu Thiến.
Tôi choáng váng.
Tại sao nét chữ này lại quen thuộc đến vậy?
Có vẻ như … giống như chữ viết tay của tôi?
Tôi hoảng hốt và vội vàng đọc nội dung của đoạn văn đó.
Khi đọc, mặt tôi tái đi.
“Ninh Uyển Uyển ngưng tụ quỷ khí, mãnh liệt công kích vào bụng mình, chuẩn bị tiêu tán ma lực, hồn phi phách tán.”
Một vài từ đã khiến tôi như bị sét đánh.
Nét chữ của tôi đang viết để Ninh Uyển Uyển hồn phi phách tán?
Nhưng tôi chưa bao giờ viết những điều như thế này vào cuốn sổ này! Cũng như thể tôi chưa từng ước trên cầu thang này khiến Ninh Uyển Uyển chết đi được.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy!
Tôi ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển Uyển trước mặt, mới nhận ra sắc mặt cô ấy cũng tái nhợt đến đáng sợ.
Cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng phẫn uất, khẽ nói: “An Tố, tôi nghĩ tôi chưa từng làm gì tổn thương cô, sao cô lại …”
Tôi bị sốc trong đầu và chợt hiểu ra.
“Ninh Uyển Uyển!” Khuôn mặt tôi méo mó vì tức giận, “Tôi chưa bao giờ muốn hại cô! Cô nói thật cho tôi biết, cô sắp xếp tất cả chuyện này sao? Cố tình muốn vu khống hãm hại tôi sao?
Sự biện hộ của tôi nhạt nhòa trước sự đáng thương của Ninh Uyển Uyển. Ngay cả những phản bác và nghi ngờ của tôi lúc này cũng giống như đang cố tình bôi đen Ninh Uyển Uyển.
Ninh Uyển Uyển rơm rớm nước mắt, lại lên tiếng, giọng điệu đầy ủy khuất.
“An Tố, nếu là tính toán đối với chuyện ta và Tiết Xán chín trăm năm trước coi như ta xin lỗi, cô không thể buông tha cho ta sao? Xem như ta cầu xin cô…”
Thân thể tôi chấn động.
Tôi lúc này mới nhận ra rằng nữ nhân Ninh Uyển Uyển thật lợi hại.
Một bản án dường như vô tội đã kết án tội ác của tôi đến tử hình.
Tôi ngước nhìn Tiết Xán, tự hỏi liệu anh ấy có tin tôi không.
Anh ấy chỉ nhìn tôi mà không nói lời nào.
Trong đôi mắt giống Hắc Diệu Thạch của anh, dường như có chút do dự và suy nghĩ.
Hắc Diệu Thạch:
Hắc diệu thạch là kho báu tự nhiên được hình thành từ dung nham núi lửa thời kỳ băng hà, là một loại đá nham thạch có độ từ trường tốt nhất và độ trong suốt cao nhất, có giá trị cao tử thởi xưa.
Nhưng tôi không hiểu, vào lúc này, sự thờ ơ của anh ấy khiến tôi đau lòng.
“An Tố.” Cuối cùng anh nói, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch, lạnh lùng bất lực, “nàng vì cái gì không tin ta? Ta đã nói là ta và Uyển Uyển không có chuyện gì, sao nàng còn ra tay với cô ấy?
Mắt cá chân của tôi vốn đã rất đau vì bong gân, lúc này nghe lời Tiết Xán nói, tôi tựa như mất thăng bằng, liền muốn ngã xuống cầu thang.
Nhưng chút tự tôn cuối cùng trong lòng khiến tôi phải cố chấp bám chặt vào tường để không cho mình gục ngã.
A.
Uyển Uyển?
Đã gọi là Uyển Uyển rồi?
Trước khi tôi biết điều đó, giữa họ có bao nhiêu chuyện đã xảy ra?
Hay là, trước đó, những gì đáng lẽ đã xảy ra đã xảy ra từ lâu, và tiếng động mà tôi nghe thấy trong phòng ngày hôm đó chỉ là do tôi tự lừa mình dối người và không muốn tin điều đó?
Hoặc, chín trăm năm trước, rất nhiều điều đã xảy ra.
Tôi rất muốn tin Tiết Xán, nhưng anh ta thì sao?
Anh ấy có tin tôi không?
Một cuốn sách và một bức tường đã triệt để định tội chết, hết đường chối cãi.
Anh ấy thậm chí không hỏi tôi một lời hay cho tôi cơ hội giải thích.
Tôi bật cười.
Cười đến mức so với khóc còn khó coi hơn.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt lại, cố gắng giữ cho cảm xúc của mình không bộc lộ ra ngoài.
Ngay cả khi tôi bị đá, tôi muốn được đá cho đẹp.
“Ừ, tôi làm rồi, thế nào?” Tôi cười đến thất thần, “Anh định trút giận cho cô ấy à?
Tôi không bao giờ là người thích giải thích, khi còn nhỏ An Nhân luôn vu oan tôi, dù ở nhà hay ở trường, tôi không bao giờ thích tranh luận.
Vì tôi biết người tin mình thì ngay từ đầu đã tin rồi, người không tin mình thì dù nói toạc mồm mép, cũng chưa chắc thật tâm tin.
Vì vậy, tôi ghét những lời giải thích.
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào Tiết Xán.
Tôi thừa nhận, trong lòng tôi vẫn có một chút mong đợi–
Mong Tiết Xán nói sẽ không so đo với tôi.
Ngay cả khi anh ấy không tin tôi, tôi ít nhất hy vọng anh ấy sẽ đứng về phía tôi.
Nhưng phản ứng tiếp theo của Tiết Xán đã hoàn toàn phá tan kì vọng cuối cùng trong lòng tôi.
Anh ấy chỉ nhìn tôi và bất ngờ giơ tay lên.
Trong nháy mắt, quyển sổ trong tay tôi đột nhiên bay lên, bị quỷ hỏa trên không trung thiêu thành tro.
“An Tố, nàng hãy bình tĩnh vài ngày.” Tiết Xán thấp giọng nói.
Khi lời đó nói ra, anh ấy không nhìn tôi thêm lần nào, quay người và rời đi.
Ninh Uyển Uyển theo sát phía sau.
Tôi sững sờ nhìn bóng lưng trước mặt, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ý của anh ta là gì?
Bình tĩnh trong vài ngày?
Điều này có nghĩa là chia tay với tôi?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy Ninh Uyển Uyển ở trước mặt tôi bỗng dưng quay đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp không còn vẻ đáng thương hay dịu dàng mà như người trên cao nhìn xuống xem thường.
Ngay sau đó, nhìn thấy nàng đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, mang theo ý cười khinh thường, khóe môi khẽ mở.
Cô ấy không nói gì, chỉ dùng khẩu hình và nói ba lời với tôi.
“Ngươi thua rồi.”
Tôi chấn động.
Chắc chắn, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Ninh Uyển Uyển.
Tôi sợ quyển sổ đáng nguyền rủa này là do Ninh Uyển Uyển sắp đặt ngay từ đầu, cũng như bức tường này, để Tiết Xán nhìn ra là tôi đã “nguyền rủa” cô ấy.
Tôi chợt muốn nhìn lên trời và cười ba lần.
An Tố à An Tố, ngươi thật là ngốc, nữ nhân này đã bắt đầu tính toán ngươi rồi!
Nói không giận à? Chắc là giả tạo, lúc này tôi hận Ninh Uyển Uyển.
Nhưng điều khiến tôi buồn nhất không phải là sự tính toán của cô ta.
Trong tính toán của cô ta, phần quan trọng nhất là Tiết Xán có tin tưởng tôi hay không.
Nếu Tiết Xán tin tưởng tôi, cô ta sẽ tính toán vô ích, nhưng nếu Tiết Xán không tin tôi, cho dù đơn giản thế nào, cô ta cũng có thể thành công.
Rõ ràng là cô ta đã thắng.
Bởi vì Tiết Xán, không tin tôi.
Nghĩ đến đây, ủy khuất và tức giận trong lồng ngực của tôi rốt cuộc trào ra, tôi mắng sau lưng Tiết Xán đang từ từ rời đi, “Tiết Xán, cmn em thật sự muốn ly hôn với anh!”
Những gì tôi nói chỉ là một câu giận dữ, tôi biết câu này không giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng lúc này tôi thật ủy khuất và tức giận, tôi rất cần một lối thoát để trút bỏ nỗi niềm của mình, tôi cần phải quyết tâm kích thích Tiết Xán và để anh ta trả lời mình, anh ta không nỡ rời xa tôi.