Tóc?
Tôi tái mặt.
Tôi lúc này mới đột nhiên nhớ tới ngày ấy khi quay MV Tạ Phong Tiểu bảo Mễ Mễ cắt tóc cho tôi, tôi khẽ rung mình, “ chẳng lẽ nào?” đầu tôi nổ oang một tiếng
Tôi còn nhớ chỗ tóc tôi cắt khi đó đã biến mất, chẳng nhẽ có người muốn dùng nó để hoán đổi mệnh cho tôi sao?
Trong đầu tôi lúc này lại đột nhiên nghĩ đến giấc mơ kia, trong mơ Ninh Trác cầm một chùm tóc…
Mồ hôi tôi tự nhiên túa ra như tắm.
Không!
Không phải!
Tôi lắc mạnh đầu, muốn vứt bỏ trong đầu suy nghĩ kinh khủng này.
Đây chẳng qua là một giấc mơ, mà tại sao Ninh Trác lại muốn cùng ta kết duyên? Hắn hẳn không biết tôi là Tiết Vô Song khi xuyên không, hắn phải chăng chỉ muốn lấy máu của tôi.
Tâm trí tôi không khỏi rối bời, tôi không thể nói chuyện cùng Tiền Thuận nữa, choáng váng cùng Phương Tình và Hồng Hà trở lại ký túc xá.
Cả đêm tôi không tài nào chợp mắt được cứ suy nghĩ mien man về chuyện này.
Phương Tình biết tôi vì nghe Tiền Thuận phán số mà suy nghĩ, nên đã an ủi tôi “Tố Tố, cậu không nên quá để ý cái tên Tiền Thuận mà, suy nghĩ nhiều, rốt cục cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Mặt tôi không còn thần sắc, nhẹ nhàng gật đầu
Hoàn toàn chính xác, Tiền Thuận mà cũng không phải Bồ Tát chuyển thế, cũng không phải là hắn nói hết thảy đều là chính xác, tôi cần gì phải vì một cái hư vô mờ mịt tiên đoán mà lo sợ không đâu vào đâu?
Nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy phấn chấn lên nhiều, không còn suy nghĩ lung tung.
Thời gian trôi rất nhanh, hôm nay đã là thứ bảy.
Như đã hẹn, Hạ Lẫm đến đón tôi đi chơi
Tôi sợ hắn bị mọi người để ý lại xì xào, dù sao tôi hiện giờ vẫn là phu nhân của chủ tich Tiết, không nên có bất kì điều tiếng nào thì vẫn hơn.
Cho nên tôi hẹn Hạ Lẫm ở cổng sau trường.
Tôi giống như tên trộm lẻn vào xe của Hạ Lẫm, tôi hít một hơi dài hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đến nơi rồi sẽ biết.” Hạ Lẫm, vẫn là vẻ mặt của tảng băng ngàn năm không thay đổi, nhẹ giọng nói rồi khởi động xe.
Này,thằng nhóc này, còn không thèm nói cho tôi nghe sẽ đi đâu.
Tôi không nói gì.
Trên đường đi, xe im ắng một cách kinh khủng, nhưng điều lạ là tôi không cảm thấy xấu hổ hay khó chịu trong sự im lặng này.
Xe chạy tới trung tâm thành phố, Hà Lẫm dừng xe đột nhiên nhẹ giọng nói: “Đẫ tới nơi.”
Tôi nhìn ra cửa sổ xe, và choáng váng.
Hạ Lẫm đưa tôi đến đây, hóa ra là một bệnh viện thẩm mỹ tư nhân rất cao cấp.
Tôi nhìn Hạ Lẫm ánh mắt lập tức phức tạp.
“Hạ Lẫm.” Tôi chua chát nói, “Khuôn mặt của cậu vốn đã xinh đẹp rồi, không cần phải đến đây làm gì nữa.
Hạ Lẫm lập tức trợn mắt nhìn tôi.
“đến đây không phải làm mặt cho tôi mà là mặt cô đấy.” Anh tức giận nói, mở cửa bước xuống xe.
Tôi nhanh chóng xuống theo và hỏi: “Tôi?”
“Ừm, thẩm mỹ viện này chỉ tiếp khách hàng nữ.” Câu trả lời của Hạ Lẫm vẫn rất mơ hồ.
“Anh kêu tôi tới đây làm đẹp?” Tôi nhanh chóng kéo Hạ Lẫm, “Đừng, ở đây đắt quá, tôi còn chưa kịp rửa mặt.”
Hạ Lẫm gỡ bỏ tay của tôi, chán ghét trừng mắt nhìn, “Tôi không cần cô trả tiền.”
Tôi đã choáng váng.
Hắn uống nhầm thuốc gì thế này?
Tôi không nhờ sao anh, sao lại mời tôi đến thẩm mỹ viện?
Hay là anh ta cho rằng mặt của tôi không xinh đẹp nên đã bị Tiết Xán đá nên mới tốt bụng đưa tôi đến đây chỉnh sửa sao?
Tôi theo Hạ Lẫm vào thẩm mỹ viện này với vẻ nghi ngờ.
Khi bước vào cửa, tôi nhận ra rằng thẩm mỹ viện này cao cấp hơn so với vẻ bên ngoài.
Từ cách trang trí cho đến nơi tiếp khách đều mang hơi thở cao sang, dường như những người đến đây để làm đẹp đều là những người giàu có hoặc nổi tiếng.
Hạ Lẫm bước tới quầy lễ tân, cô nương xinh đẹp liền nhận ra hắn, cung kính nói: Hạ Thiếu Gia.”
“Ta hẹn ba giờ.” Hạ Lẫm nhẹ giọng nói, “Đây là bạn của ta, họ An.”
“An tiểu thư, Hạ Thiếu Gia.” Nhân viên lễ tân nở nụ cười xinh đẹp “Mời đi theo tôi.”
Hội quán này tuy rất rộng rãi nhưng không có nhiều người, khi theo lên lầu, chúng tôi tình cờ nhìn thấy hai người phụ nữ, hình như họ vừa mới bảo trì nhan sắc xong, chậm rãi bước xuống.
Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy hai người phụ nữ.
Một trong số đó là nữ minh tinh không chỉ nổi tiếng ở Trung Quốc mà gần đây còn đóng một số bộ phim Hollywood.
Nữ diễn viên này nổi tiếng với vẻ đẹp của mình, đặc biệt là làn da trắng như tuyết của cô ấy, đây có thể nói là điểm nổi bật lớn nhất của cô ấy
Và người bên cạnh cô ấy càng khiến tôi sốc hơn.
Bên cạnh cô ấy cũng là một nữ minh tinh, nhưng tôi nhớ đã nhìn thấy cô ấy đã gần năm mươi.
Trong trí nhớ của tôi, nữ minh tinh này tuy xinh đẹp khi còn trẻ nhưng giờ lại có làn da chảy xệ, gương mặt sạm đi, hôm nọ bước trên thảm đỏ của một liên hoan phim nào đó thì bị truyền thông soi mói.
Nhưng hôm nay, cô ấy trông như một con người khác.
Làn da vô cùng mịn màng, trông như thiếu nữ tuổi đôi mươi, đứng bên cạnh nữ nhân nhìn cũng không thấy kém cạnh.
Nữ diễn viên trẻ tuổi cười tươi như hoa nói: “Chị ơi, lúc nãy em bảo chị thử cái này xem sao, hiệu quả tốt không?”
Lão bà sờ sờ mặt lộ vẻ khó tin, “Hiệu quả tốt như vậy … Lần sau nhất định phải gọi điện thoại cho em.”
Tôi còn sốc hơn.
Nữ diễn viên lớn tuổi này đột nhiên khỏe lại, liệu có phải do tác dụng của thẩm mỹ viện này?
Đó là kỹ thuật làm đẹp nào thì hiệu quả sẽ tốt như vậy, dù là tiêm làm trắng hay tiêm nước thì cũng không có được hiệu quả hoàn hảo và tự nhiên như vậy.
“Cửa hàng này rất nổi tiếng trong giới giải trí và người nổi tiếng.” Hạ Lẫm như thấy được sự ngạc nhiên của tôi, nói nhỏ vào tai tôi, “Nghe nói hiệu quả còn tốt hơn tất cả các kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc. Cho nên cho dù em có tiền, Không nhất thiết phải xếp hàng ở đây. ”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói rằng một thẩm mỹ viện có thể như thế này, và tôi không thể không hỏi: “Vậy tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”
Hạ Lẫm cười thần bí không nói.
Người phục vụ đưa chúng tôi lên phòng chờ trên tầng 2. Trước khi đẩy cửa bước vào, chúng tôi đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào ngọt ngào truyền qua cửa.
“Tiết Xán, cảm ơn anh rất nhiều. Không ngờ anh lại đưa em đến nơi này. Anh dịu dàng và quan tâm hơn em tưởng.”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy âm thanh này, cơ thể tôi như đông cứng lại và tôi không thể cất bước.
Âm thanh mà tôi nghe thấy vào lúc này, cho dù là bụi đất tôi cũng có thể nhận ra.
Là giọng của Ninh Uyển Uyển.
Ngoài ra, cái tên cô ấy đang gọi …
Tiết Xán cũng ở đây?
Mặt tôi tái mét, tôi chỉ cảm thấy hơi khó thở.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất trong phòng chờ.
“Ninh Uyển Uyển, bây giờ em vẫn làm ra vẻ ngốc nghếch với anh sao?”