Ninh Tịch chạy vụt một cái vào phòng vệ sinh phía sau lưng, đẩy cửa chui vào trong một buồng vệ sinh, mở cái túi đen ra lấy đồ nghề bắt đầu hoá trang.
Chờ đến khi bước ra, Ninh Tịch đã biến thành một bà lão tóc bạc da mồi.
Chuông điện thoại reo lên, có tin nhắn đến.
Ninh Tịch lôi điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Giang Mục Dã.
Ô Yêu Vương: Ninh Tiểu Tịch! Hạn cho bà trong vòng năm phút nữa phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ lập tức công bố quan hệ của chúng ta!
Đờ cờ mờ!
Ninh Tịch kiểm tra lại lớp hoá trang lần cuối cùng, sau đó vội vã chạy về phía đám đông đang chen chúc nhau.
Thần sắc của Ninh Tịch vừa lo lắng lại sốt ruột: “ Khụ khụ, nhường một chút, nhường một chút…. Khụ khụ, các cô gái tốt bụng ơi, có thể cho bà già này nhìn A Dã một cái được không?”
“Ah, mọi người đừng đẩy nữa! Ở đây có một cụ già tuổi cao lắm nè!”
“Ối, bà ơi, tại sao bà lại muốn nhìn thấy Mục Dã của chúng cháu? Lẽ nào bà cũng là fan của Mục Dã nhà cháu?”
“Ôi trời đất ơi! Mục Dã nhà chúng ta đúng là già trẻ đều không tha! Có cả fan lớn tuổi nữa này! Mọi người mau mau nhường đường cho bà qua nào!”
“Bà ơi bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
……
Ninh Tịch khom người, dùng tay đấm đấm vào sau lưng: “Cám ơn mấy cháu nhiều lắm, bà tám mươi tuổi rồi, bà ấy à, rất rất thích cậu bé này đấy, bởi vì cậu ấy rất giống với cháu nội bà! Cháu bà đi làm ăn xa, một năm bà chẳng gặp được nó mấy lần….” vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
“Mục Dã! Mục Dã! Ở đây có một bà cụ là fan của anh nè! Anh lại nhìn bà ấy một cái đi!”
“Đúng thế! Anh nhìn bà ấy một cái đi! Bà ấy rất đáng thương ……”
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của các fan, Ninh Tịch nhanh chóng chen vào trong một cách thuận lợi.
Trung tâm của đám đông, Giang Mục Dã lấy tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn vàng hoe của mình, tháo kính râm xuống, trên gương mặt điển trai hiện lên vẻ hoài nghi: “Có một bà cụ là fan của tôi á?”
“Đúng thế, đúng thế! Bà ấy đã hơn tám mươi tuổi rồi! Trời nóng thế này mà còn đặc biệt đến sân bay để đón anh đó! Bà ấy nói là rất thích anh, bởi vì anh giống với cháu trai bà ấy!”
Fan vừa mới nói xong, Giang Mục Dã đã đi theo con đường mà mọi người nhường ra, thấy một bà lão mặc áo vải sờn vá, khom lưng chống gậy, trên mặt toàn những vết nhăn….
Vẻ mặt anh ta lập tức méo xệch: “Đờ….”
Anh ta cố gắng dùng chút lý trí còn lại để nuốt câu chửi sắp bật ra khỏi miệng vào bụng, nhìn ‘bà cụ’ kia như thể muốn bóp chết tươi người ta đến nơi.
Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ diễn ra trong vòng có một giây ngắn ngủi, fan của anh ta không hề phát hiện ra điều gì khác thường. Chương mới nhất tại * T R U м t г ц у e n .оr g *
“Ài …. Cháu của bà…. Cháu ngoan của bà….. bà nhớ con lắm….” Ninh Tịch bồ nhào lên người Giang Mục Dã, tay không ngừng giày vò cái mái tóc vàng khè của anh ta, khóc đến đứt ruột đứt gan.
Những cô gái có mặt ở đó nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, liền bật khóc lên hu hu, tiếng chớp đèn flash của đám phóng viên vang lên không ngừng.
“Ninh Tiểu Tịch! Bà chờ đấy cho tôi!” Giang Mục Dã nghiến răng rít nhỏ bên tai cô.
“Ôi, cháu của bà, cháu của bà! Sao mà con gầy thế này? Bà đau lòng quá đi thôi!” Ninh Tịch càng diễn càng nhập vai, kiểu tóc Giang Mục Dã để ý nhất giờ đã bị xoa thành cái tổ quạ.
Thấy Giang Mục Dã sắp không chịu nổi nữa, chuẩn bị bùng nổ đến nơi, quản lý của anh ta – Lôi Minh vội đi ra giải vây: “Khụ, mọi người nhường đường một chút nào, bà cụ đau lòng quá mức, sức khoẻ hơi yếu, chúng tôi sẽ phụ trách đưa bà ấy về nhà!”
Giang Mục Dã vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng quan tâm, nhưng lại đang âm thầm véo tay ai đó, nhanh chóng rời khỏi sân bay.