Tôi không khỏi thấy lòng mình giá lạnh.
Rất nhiều người khao khát và điên cuồng ước vọng trường sinh bất lão, nhưng kỳ thật mọi người đều không thấu, khi chỉ còn lại lẻ loi một mình, nếu sinh mệnh là mãi mãi trường tồn, thì chẳng phải là tột cùng của sự cô đơn sao.
“Trong chín trăm năm, ta không ai thân thích, không có ai bầu bạn, cũng không thể dung nhập vào thế giới dương gian. Trong lúc cô đơn, ta liền nghĩ đến cô. Ta nghĩ cô nếu là người của Huyền Môn, thì có thể chín trăm năm về sau, cô có thể còn sống. Trong suốt những người đi qua cuộc đời ta, ta chỉ còn có hy vọng vào cô là có thể vẫn còn sống trên thế gian này, cho nên trong lúc bất tri bất giác trong lòng ta chỉ muốn đi tìm cô, liền biến điều đó thành chấp niệm. Ta không ngừng tìm kiếm, quả nhiên tìm được hồn phách khí tức của cô, ta ý thức được khả năng cô cũng giống như ta, là Quỷ Hồn tồn tại trên thế gian này. Ta càng thêm kích động, không quản đêm ngày tìm kiếm cô, nhưng đúng là thật không ngờ, ta cuối cùng tìm tới vậy mà là Ninh Uyển Uyển, kẻ thù của cô. Đúng là tạo hóa trớ trêu lòng người.”
Tôi thất thần.
Tôi thật không nghĩ tới, chỉ bởi vì một cái duyên phận bé nhỏ này cùng chấp niệm, lại biến thành sự tình trớ trêu thế này.
“Cho nên..” Lý Nghiên tiếp tục nói, “An Tố cô cũng không cần cảm thấy áy náy. Những năm qua phiêu bạt ta thực sự là vô cùng thống khổ, bây giờ hồn phi phách tán, há chẳng phải là một sự giải thoát sao?”
Thân thể tôi khẽ run, tôi biết Lý Nghiên nói những lời này là để an ủi tôi. Hồn phi phách tán không chỉ đơn giản là chết, điều này đại biểu cho hết thảy đều kết thúc, tan vào mây khói.
“Thật xin lỗi..” Tôi vẫn là không nhịn được lại nói xin lỗi, “Là tôi không tốt. Nếu như tôi dứt khoát cùng cô nhận ra nhau sớm hơn, biết được cô đau khổ, tôi có thể nghĩ cách để giải trừ loại dược đặc biệt kia trên người cô.”
Bây giờ sự việc xảy ra như vậy dù không phải ý muốn của tôi, nhưng nói cho cùng nguyên nhân sâu xa là do tôi mà ra. Đặc biệt là tôi cuối cùng hôm nay cũng đã nói ra sự thật cho Lý Nghiên, nói trắng ra, tôi thực chỉ vì việc ngưng tụ hồn phách của Tiết Xán, cho nên mới dứt khoát nói ra sự thật như vậy.
“Bây giờ nói những điều này cũng đã muộn rồi..” Lý Nghiên cười nhạt một tiếng, “Đây coi như là số mệnh của tôi đi. Bất kể như thế nào, tôi so với người khác đã sống lâu hơn những chín trăm năm, là quá may mắn rồi, cho nên cô cũng không cần cảm thấy tự trách, khụ khụ..”
Lý Nghiên lời vừa dứt, liền không chịu nổi, bắt đầu ho kịch liệt, trên người hồn phách một chút xíu tản ra.
Tôi sốt ruột muốn nói gì đó, nhưng nàng lại chỉ là đưa tay ngăn cản tôi, mở miệng: “Câu nói sau cùng, vẫn là để tôi nói đi. An Tố, thật cảm ơn cô.. Chín trăm năm trước gặp cô, thật như là một tia sáng chiếu vào cuộc đời buồn tẻ ảm đạm của tôi, cho nên tôi..thật sự không có chút nào hối hận.”
Nói, Lý Nghiên cuối cùng một hơi chầm chậm nhịn không được, thân xác dùng mắt thường cũng thấy rõ tốc độ hư thối bắt đầu nhanh chóng.
Nước mắt của tôi từ khóe mắt rơi xuống, trơ mắt nhìn Lý Nghiên trong tay cuối cùng biến thành một thân bạch cốt.
Lý Nghiên..” Tôi không nhịn được òa khóc. Đột nhiên một cơn băng lãnh xẹt qua gò má của tôi, dường như muốn lau đi nước mắt của tôi.
“An Tố, đừng khóc.” Âm thanh trầm thấp quen thuộc từ đằng sau vang lên, ngay sau đó tôi liền cảm giác được thân thể chợt nhẹ, tôi mới phát hiện mình cả người bị ôm ngang.
Cảm giác được cái ôm quen thuộc này, mũi tôi càng cay cay, rốt cuộc nhịn không được, gục vào trong ngực Tiết Xán, òa khóc to hơn.
“An Tố, nàng còn khóc sao?” Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi, ngữ khí lộ ra mấy phần không vui, “Chẳng lẽ nàng là không nỡ nhìn nữ nhân này chết đi?”
Tôi lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, gương mặt anh tuấn phi phàm đã hằn sâu vào trong trái tim tôi hiện ra trước mắt, đầu lông mày mang theo vài phần không vui.
Tôi thực tế là không nhịn được, bất đắc dĩ, nín khóc mà cười khổ, “Tiết Xán, chàng đừng nói với ta là chàng đang ghen với Lý Nghiên đấy. Nàng chỉ là một nữ nhân, mà lại vừa rồi chàng cũng nghe thấy, người ta từ đầu tới cuối đều thật lòng đối với ta tốt.”
“Thế nhưng là nàng vẫn là vì cô ta mà rơi nước mắt.” Tiết Xán lạnh lùng mở miệng, thanh âm mang theo vài phần cứng ngắc, đem đôi mắt sưng đỏ của tôi từng chút từng chút một dịu đi, “Ta không thích nàng vì người khác mà rơi lệ, đặc biệt là khi hai chúng ta đã rất vất vả mới lại được bên cạnh nhau.”
Tôi sững sờ.
Tiết Xán nói không sai, anh trở về, đây chính là điều quan trọng nhất.
Mặc dù Lý Nghiên chết khiến tôi rất đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại, điều tôi có thể làm bây giờ, chính là trân quý những người còn bên cạnh tôi.
Nghĩ tới đây, tôi đưa tay vòng qua cổ Tiết Xán, thấp giọng nói: “Tiết Xán, chúng ta về nhà thôi.”
Câu nói này phát ra, trong tim tôi không thể kìm chế được cảm thấy hạnh phúc xốn xang.
Chỉ cần có Tiết Xán bên cạnh, tôi luôn cảm thấy sự hạnh phúc ấm áp của cái gọi là nhà.
Nghe thấy tôi nói, Tiết Xán thân thể có chút cứng đờ, giọng nói không vui lúc trước đã biến mất mà thay vào đó là một điệu trầm ấm ôn nhu, “Được rồi, chúng ta cùng về nhà.”
Có lẽ là bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, tôi căn bản đã mệt mỏi tới cực điểm, nhẹ gật gật đầu, sau đó trước mắt liền mơ hồ..
Tỉnh lại lần nữa, tôi cảm thấy quanh mình là một cái băng lãnh quen thuộc. Tôi ngẩng đầu, liền thấy một khuôn mặt trương soái tuyệt mỹ bên cạnh.
Trong chớp mắt này, tôi thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Đã bao lâu rồi chưa như thế này, khi vừa mở mắt tỉnh lại, liền có thể trông thấy dung mạo của Tiết Xán.
Cảm giác thật giống như đang nằm mơ.
Tôi nhịn không được đưa tay, muốn sờ vào khuôn mặt anh tuấn kia, đột nhiên cổ tay tôi bị Tiết Xán bắt lấy, đôi mắt to đen láy rơi vào trên người tôi, thấp giọng hỏi: “An Tố, nàng không sao chứ?”
Tôi lúc này mới nhớ ra, hôm qua vì ngăn cản Quỷ Hồn Ninh gia cũng đám người nhà họ Tiết, đã tiêu hao một đại lượng lớn quỷ khí, thân thể thật sự là có chút suy yếu.
Tôi xê dịch người một chút, “Em không sao, ngược lại là thân thể của chàng không sao chứ? Việc ngưng tụ hồn phách là thành công hoàn toàn rồi đúng không? Chàng không cảm thấy chỗ nào không thoải mái chứ?”
Tôi hỏi liên thanh một tràng, Tiết Xán không trả lời mà trực tiếp cúi người xuống, dùng đôi môi mỏng của mình ngăn chặn tôi, đem tôi tất cả lời ra đến miệng đều nuốt vào.
Nụ hôn kéo dài tưởng chừng như vô tận, mãi sau Tiết Xán mới miễn cưỡng rời môi tôi, chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: “Tố Tố, hôm nay nàng muốn làm gì?”
Tôi đã quên không biết bao lâu rồi chưa cùng Tiết Xán có thời gian rảnh, tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên tay sờ sờ lên bụng, “Chúng ta cùng đi dạo phố đi, đi mua một số món đồ dành cho trẻ sơ sinh.”
Trước đó bởi vì toàn tâm toàn ý lo lắng cho chuyện của Tiết Xán, tôi đều không có tâm trạng để ý đến hài nhi trong bụng, hiện tại Tiết Xán đã bình phục trở lại, tôi nên cân nhắc để tâm đến đứa nhỏ bé bỏng này.
Tiết Xán nhíu mày, “Còn chưa ra đời, nàng đã cần cái gì chứ?”
“Nào là tã này, bình sữa này, đủ các thứ. Luôn cần rất nhiều đồ để chăm sóc cho tiểu hài nhi. Chàng cùng ta đi mua đi.” Nghĩ đến việc sắm sửa cho tiểu hài nhi, tôi trong lòng có chút hưng phấn, tranh thủ thời gian kéo Tiết Xán đi ra ngoài, trên đường ghé vào một trung tâm thương mại.
Tiết Xán vẻ ngoài xuất chúng, anh tuấn phi phàm, trên đường đi khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân phải ngoái đầu nhìn.
Tôi cũng không thèm để tâm đến ánh mắt của những nữ nhân này, chỉ là lôi kéo Tiết Xán đến một cửa hàng bày bán đồ cho trẻ sơ sinh, bên tai lại nghe được giọng nói của một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở phía sau quầy, ánh mắt nhìn vào chúng tôi nhỏ giọng nói: “Ôi tôi không nhìn lầm chứ? Người đàn ông dáng dấp đặc biệt phi thường tuấn mã kia, không phải trước đó là Tổng giám đốc của tập đoàn Tiết Thị sao? Gọi là gì nhỉ..A, đúng rồi, gọi là Tiết Xán.”