Edit by Ngao Thị
Khuôn mặt tôi thay đổi ngay lập tức.
Tôi giật lấy điện thoại trong tay Tiết Xán, để ở bên tai, “Này, anh là ai? Tiết… Hạ Chỉ thật sự ở trong tay anh sao?”
Tôi vừa hỏi xong thì đầu dây bên kia im lặng.
Ngay sau đó là một tiếng bíp vang lên trên điện thoại, rõ ràng bên kia đã cúp máy.
Tôi ngơ ngác nhìn điện thoại nhưng vẫn chưa kịp phản ứng.
“Em không sao chứ?” Tiết Xán nhìn tôi, ánh mắt lóe lên, trầm giọng hỏi.
“Tại sao bên kia lại gọi điện thoại cho anh?” Tôi vội ngẩng đầu, nhìn lướt qua dãy số trên điện thoại của Tiết Xán, lập tức nhận ra, “Đây là số của Hạ Chỉ.”
“Ừm, có lẽ bên kia lấy điện thoại di động của thằng bé gọi cho anh.”
“Nhưng Hạ Chỉ sao lại số của anh?”
“Lần trước gặp mặt, thằnh bé đã lấy số của anh.” Tiết Xán tỏ vẻ bình tĩnh “Anh nói với thằng bé rằng sau này nếu gặp khó khăn có thể nhờ anh giúp đỡ, vậy nên anh đã cho thằng bé số điện thoại.”
Tôi đã choáng váng.
Như Tiết Xán bây giờ, rất khó để có được số điện thoại của anh ấy, không ngờ Tiết Xán lại đưa cho Tiết Chỉ số điện thoại một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao người bắt cóc Tiết Chỉ không gọi vào điện thoại của tôi, mà lại là điện thoại của Tiết Xán?
Mặc dù Tiết Chỉ biết Tiết Xán là cha của mình, nhưng cũng không thể ngang nhiên lưu số của Tiết Xán là “Cha”, đúng không?
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng hôm qua tên nhóc này nói với tôi là đi tìm Tiết Xán.
Tôi luôn có linh cảm và không thể không hỏi Tiết Xán: “Người vừa nghe điện thoại nói với anh điều gì?”
Tiết Xán nhíu mày, hiển nhiên anh ấy hoàn toàn không hiểu tại sao tôi lại hỏi chuyện này, “Anh ta nói với anh rằng đứa nhỏ này nằm trong tay anh ta.”
“Chính xác…em cần anh nhớ lại thật chính xác.”
Tiết Xán nhớ lại, “Hạ Chỉ ở trong tay anh ta.”
“Chính là nó?” Tôi sửng sốt trong giây lát.
“Đúng.”
Tôi cau mày.
Quá lạ.
Hạ Chỉ chỉ là cái tên để đối phó với Tiết Xán, cho dù đối phương hỏi Tiết Chỉ, thằng cũng không thể nói ra cái tên này?
Tôi lập tức chắc chắn hơn suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn Tiết Phong và Tiết Xán. “Đừng lo lắng, em sẽ thu xếp người nhà họ Hạ ra ngoài tìm thằng bé. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Nói như vậy, tôi mở cửa và ra khỏi xe.
Nhưng chưa kịp mở cửa xe, Tiết Xán đã đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Nhiệt độ lạnh toát từ cổ tay truyền đến, tôi bất giác rùng mình.
Tôi ngẩng đầu, “Tiết Xán, còn chuyện gì nữa không?”
Tiết Xán nhìn tôi, đã một năm không gặp, chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy của Tiết Xán càng giống như một cái vực lạnh không đáy, nhìn không ra tình ý trong đó.
“An Tố….” Khi anh ất nói, giọng điệu khó lường, “em chắc chắn, không muốn anh giúp sao?
Tôi sửng sốt, không ngờ Tiết Xán lại có thể nói ra lời như vậy.
Nhưng một giây tiếp theo, tôi nhanh chóng tránh ánh mắt của anh ất, và nói nhỏ: “Thật sự không cần thiết.”
Lời qua tiếng lại, tôi hất tay anh ấy ra và xuống xe thật nhanh.
Hạ Lẫm sớm theo tôi đi xuống.
Sau khi xuống xe, tôi không để ý đến cảnh tượng trong xe phía sau, mà nhanh chóng cùng Hạ Lẫm rời khỏi Tiết Xán và tầm mắt của bọn họ.
Tôi không biết, sau khi tôi rời đi, xe của bọn họ dừng tại chỗ, không rời đi.
Tôi còn không biết, Tiết Xán ở trong xe, ngồi ở chỗ bất động, nhìn bóng lưng tôi đi xa dần ngoài cửa sổ xe, im lặng.
Cuối cùng trên xe, Tiết Phong vẫn không kìm lòng được, nói nhỏ: “Tiết Xán, anh không sao chứ?”
Tiết Phong đương nhiên biết lý do Tiết Xán bất thần, nói chính xác hơn, bất luận là quá khứ hay hiện tại, cũng chỉ có một người như Tiết Xán.
Tiết Xán bị Tiết phonh hỏi bất ngờ, Tiêat Xán mới định thần lại, cau mày nói: “Tiết Phong, giúp tôi điều tra một chuyện.”
“Chuyện gìvậy?” Tiết Phong tò mò hỏi.
“Giúp tôi tìm xem đứa nhỏ cùng An Tố từ nước Mỹ về đây là ai. Cha mẹ ruột của nó là ai?” Tiết Xán chậm rãi nói, giọng điệu đều đều, nhưng nếu thật sự có người quen biết anh ấy, trong giọng nói sẽ nghe thấy một tia nóng vội….
Tiết Phong cau mày, “Tiết Xán, anh sao lại hỏi về đứa nhỏ này?”
Tiết Xán chậm rãi hướng ánh mắt ra khỏi cửa kính xe nhìn bóng lưng tôi rời đi, không có trả lời thẳng câu hỏi này, chỉ hỏi Tiết Phong, “Anh nhìn thấy rằng đứa nhỏ trông giống tôi quâ phải không? “
“Đúng.” Tiết Phong đồng ý. “Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã rất sửng sốt, giống hệt như khi cậu trở thành một đứa trẻ. Bất quá, cậu nghĩ gì về chuyện này?”
Tiết Xán không trả lời ngay, chỉ trầm ngâm nói: “Có bao giờ anh nghĩ khi An Tố rời xa tôi, đứa con của chúng tôi chưa chết không. Tất cả chuyện này đều quá trùng hợp sao?”
Tiết Phong ngẩn người một lúc, mới phản ứng lại đột nhiên thốt lên: “Tiết Xán, ý của anh là, đứa nhỏ tên là Hạ Chỉ kia thật ra là…”
“Tôi chỉ hoài nghi.” Tiết Xán nhẹ giọng nói.
“Không thể nào.” Tiết Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì, cau mày nói: “Đứa nhỏ này hình như năm tuổi, con của anh và An Tố rõ ràng chỉ mới hơn một tuổi, như vậy cũng không thể khẳng định cái gì.”
“Anh nghĩ như vậy là quá đơn giản.” Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Đứa nhỏ này là kết quả của người và ma, không những thế, khi An Tố sinh, thằng bé không phải người thường, mà là nửa người nửa ma. Thằng bé ở trong bụng An Tố lâu như vậy mới sinh ra, tôi có thể biết tốc độ tăng trưởng của thằng bé có liên quan đến ma lực, cho nên người thường không thể đo lường được tốc độ tăng trưởng của thằng bé. “
“Ý anh là, anh thực sự nghi ngờ đứa trẻ này là con ruột của anh sao?”
“Tôi chỉ là hoài nghi thôi.” Tiết Xán giọng nói trầm xuống một chút, “ Trong lòng tôi chỉ nghĩ đây là một lần may mắn cuối cùng.”
Tiết Phong giật mình, nhìn vẻ mặt Tiết Xán phản chiếu trên cửa kính xe, nhất thời không nói được lời nào.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ kiểm tra.” Một lúc sau, Tiết Phong nói, “Tôi nhất định sẽ giúp anh tìm hiểu thân thế của đứa trẻ này. Dù sao cũng là anh em hay bằng hữu, tôi nhất định sẽ giúp anh…. “
Tiết Xán gật đầu, không nói.
Trong mắt Tiết Xán thoáng qua một tia buồn bã.
Nếu đứa bé này thật sự là con của Tiết Xán và An Tố thì có lẽ Tiết Xán sẽ nguôi ngoai được nỗi đau năm nào rồi đúng không?
Người khác có thể không biết, nhưng tôi biết rõ nhất năm qua Tiết Xán đã trải qua những gì.