TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 750: Chuyện của Hạ Hàng

Tôi lập tức ngồi dậy, thấy Hạ Hàng bước vào liền bảo chúng tôi ăn sáng.

Tôi lập tức đưa Tiết Chỉ đến phòng ăn.

Lần này Tiết Chỉ đã rút ra bài học từ lần trước và không nói thêm nữa. Hạ Hàng có vẻ tâm trạng tốt, liền nói chuyện với tôi vài câu.

Nhưng bởi vì lời nói của Tiết Chỉ, tôi vẫn có chút đề phòng với ông ấy, tôi nghĩ mình nên biết nhiều hơn về Hạ Hàng, vì vậy tôi chủ động trò chuyện với ông ấy, ônh ấy có vẻ thích trò chuyện với tôi, và tôi nói 1 vài chuyện phiếm. Tôi thấy ông ấy luôn có một khuôn mặt căng thẳng và đã thư giãn một chút.

Tôi nhìn thấy cơ hội, và giả vờ nói một cách thản nhiên: “Nhân tiện, chú, trước đây chú có người nhà không?”

Tôi thấy tay Hạ Hàng cứng đờ, nhưng vẫn đáp lời, “Ừm, có, nhưng hơn mười năm trước, họ đã chết trong thảm họa này.”

“Xin lỗi.” Tôi lập tức xin lỗi, nhưng không nhịn được hỏi, “Thì ra hôm qua cháu thấy chú ngơ ngác nhìn ảnh chụp…”

Hạ Hàng đột ngột ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn tôi, khiến tôi kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, ông ấy dường như cũng biết đã làm tôi sợ, nên vội cúi đầu xuống, có lẽ là vì thấy có chút bất lịch sự, lúng túng nói: “Đó là con gái của tôi.”

Trong lòng tôi đã đoán được xác suất rồi, nhưng khi nghe ông ấy thừa nhận, tôi vẫn cảm thấy đúng là như vậy.

“Tôi thật sự xin lỗi.” Tôi nói một cách chân thành: “chú và con gái chắc hẳn có mối quan hệ tốt.”

“Thực ra không phải.” Hạ Hàng siết chặt thìa trong tay, cứng rắn nói, “Khi con bé còn rất nhỏ, tôi đã đi lính. Con bé luôn được người trong thôn chăm sóc.”

“Ồ, người trong thôn hẳn là có tình cảm với chú, mới giúp chú chăm sóc con gái.” Tôi thản nhiên đáp.

Nhưng khi tôi vừa nói ra lời này, ông ta như là đột nhiên đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn tôi.

Sát khí bừng bừng trong mắt, tôi không khỏi kinh ngạc, lập tức đem Tiết Chỉ bên cạnh ôm vào lòng.

Hạ Hàng như đang nghiến răng kìm lại chút tức giận, tôi nghe thấy răng ông ta đập vào nhau, lửa giận của cả người dường như cuối cùng cũng lắng xuống.

“Các người, sau khi ăn xong, mau giúp tôi dọn dẹp rồi trở về nghỉ ngơi.” Ông ta lại thôi nhìn tôi, để điểm tâm xuống, rồi ngồi lên sô pha.

Tôi lập tức thu dọn bát đĩa, định đưa Tiết Chỉ trở về phòng, nhưng khi ra khỏi phòng khách, tôi không khỏi quay đầu nhìn về phía Hạ Hàng.

Sau khi nhìn vào, tôi nhận ra rằng ông ấy lại lấy ra bức ảnh của mình và con gái ra xem, trông rất nghiêm túc.

Ông ta không nhìn lại, nhưng sự sắc bén như một người lính dường như đã nhận ra ánh mắt của tôi, và nói một cách khó khăn: “Cô còn muốn gì nữa?”

“Cháu chỉ muốn hỏi…” Tôi do dự, sau đó thấp giọng hỏi: “Chú có biết ai tên Hạ Ly?”

Giờ phút này, không biết có phải là ảo giác của mình không, tôi luôn cảm thấy tấm lưng rộng của Hạ Hàng dường như cứng đờ.

Nhưng sự cứng nhắc này chỉ thoáng qua, tôi không rõ mình có nhìn nhầm hay không.

Không bao lâu, tôi nghe thấy câu trả lời kiên định của ông ta: “Tôi không có nghe nói đến người tên Hạ Ly đó, có phải người trong làng của chúng tôi không?”

“Không có chuyện gì, cháu chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Tôi nhanh chóng trả lời, không lâu sau đó liền đưa Tiết Chỉ trở về phòng.

Vừa về đến phòng thì nhận được điện thoại của Hạ Lẫm, cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy đã điều tra vấn đề về Hạ Hàng và có 1 số thông tin.

Đúng như lời ông tanói, bởi vì không có tài năng, ông ấy đã đi lính cách đây ba mươi năm, trong thôn có một người con gái, nhưng vì đi xa quanh năm nên luôn được mọi người trong làng nuôi nấng.

Nhưng điều mà Hạ Hàng không nói với tôi đó là, trái ngược với ông ấy, tài năng của con gái ông ấy thật tuyệt vời, khi còn rất nhỏ, con bé đã là đối tượng được đào tạo trọng điểm trong làng.

Không chỉ vậy, cô bé này có lẽ từ nhỏ đã được coi là thần đồng, hơi kiêu ngạo, tự cao tự đại, luôn coi thường người cha không tài giỏi và cảm thấy đây là vết nhơ của mình.

Cho nên mỗi năm khi Hạ Hàng đều từ doanh trại trở về thăm con bé, con bé đều mặc kệ ông ấy.

Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng nhất là cái chết của đứa bé này.

Cứ tưởng rằng theo Hạ Hàng, con bé đã chết trong thảm họa cùng người trong thôn, nhưng theo kết quả điều tra của Hạ Lẫm, cô bé đó dường như đã chết trước khi ngôi làng bị hủy diệt.

Cô gái này vì Tu luyện Huyền Thuật mà chết.

Theo những người Huyền Môn khác, toàn bộ thôn Viên Chăng, kể từ khi bị Hạ gia phế bỏ, luôn muốn tự mình đứng ra tuyển chọn, vì vậy Tu luyện cực kỳ nghiêm khắc với một cô gái có năng khiếu như vậy.

Và con gái của Hạ Hàng, với tư cách là đứa trẻ tài năng nhất trong thôn, thậm chí còn được kỳ vọng sẽ bắt đầu những phép thuật khó của Tu luyện khi còn rất nhỏ.

Nhưng trên thực tế, việc tập luyện những kỹ thuật khó như vậy là vô cùng nguy hiểm đối với trẻ em, bởi vì bất kể tài năng của chúng như thế nào, rất có thể cơ thể chúng sẽ không thể chịu được những linh lực nặng nề như vậy chỉ vì cơ thể chúng còn quá non nớt.

Giống như khi tôi tu luyện cho Tiết Chỉ, tôi luôn chú ý tới điểm này, nhất định sẽ không gây áp lực quá lớn lên thân thể thằng bé mà để lại thương tổn cho thằng bé.

Nhưng rõ ràng, những người ở làng Viêng Chăn không quan tâm con gái của Hạ Hàng đến vậy, cuối cùng, cơ thể cô ấy bùng nổ vì những kỹ năng Tu luyện quá cao.

Bởi vì tài năng thần đồng của cô gái, thực sự khá nổi tiếng trong Huyền Môn, khi cô gái đó chết lúc đó rất nhiều người trong Huyền Môn cũng khinh thường, nên độ tin cậy của kết quả khảo sát của Hạ Lẫm là khá cao.

Điều này càng khiến tôi nghi ngờ.

Nếu điều tra của Hạ Lẫm là sự thật, tại sao Hạ Hàng lại nói với tôi rằng con gái của ông ấy và người trong thôn đã bị giết?

Tuy nhiên, theo lời của Hạ Lẫm, cái chết của con gái Hạ Hàng chỉ là vài ngày trước khi ngôi làng bị phá hủy, có thể là bởi vì, khi trở lại làng hơn mười năm trước, ông ấy đã nhìn thấy ngôi làng của mình người trong làng đã chết hết, xác con gái ông ta cũng ở đó nên ông ta mới hiểu lầm rằng con gái ông ta cũng bị giết?

Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Nếu không, tôi thực sự không thể nghĩ ra tại sao Hạ Hàng lại nói muốn ở lại đây tìm kẻ sát nhân năm nào, rốt cuộc nếu biết người giết con gái mình khi đó thực sự là dân làng, và bây giờ là dân làng đã chết, ông ta sẽ không có lý do gì để ở lại đây.

Trong lòng đang suy nghĩ cẩn thận, lại nghe Hạ Lẫm tiếp tục nói qua điện thoại: “Còn có, chị kêu em điều tra tin tức c7ar Hạ Lu. Em đã chỉnh sửa, gửi đến Wechat. Chị xem đi.”

Tôi gật đầu, và vừa định hỏi cậu ấy làm cách nào để mở khóa Kết Giới, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng lách cách.

Một giây tiếp theo, toàn bộ căn phòng bị tắt đèn.

Chúng tôi đang ở dưới tầng hầm, khi đèn tắt, khu vực xung quanh nhanh chóng chìm vào bóng tối hỗn loạn.

Đọc truyện chữ Full