Giang Mục Dã trông cứ ủ dột suốt, mãi tới lúc ăn tinh thần mới tốt lên.
Ít nhất thì tài nấu nướng của Ninh Tịch không có gì để chê cả, cũng là đồ nướng nhưng mà đồ do cô nướng lại ngon hơn hẳn.
Chắc tại trông anh cũng vất vả quá mà Tiểu Bảo – đứa trẻ từ trước tới giờ chưa từng đoái hoài tới ai khác ngoài Ninh Tịch – cũng tự tay đưa cho anh một xiên thịt.
Giang Mục Dã giật mình vì được thằng bé quan tâm.
Hơn nữa…
Anh phát hiện những điều trước đây Ninh Tịch nói cũng không hề quá chút nào.
Thằng bé này lúc ngoan ngoãn quả thật khiến người khác yêu thương vô cùng! Chẳng trách tại sao Ninh Tịch lại đối xử với nó tốt như vậy…
Thật đúng là không công bằng, chắc chắn là do đột biến gien không thì tại sao Lục Đình Kiêu lại sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế được?
Giang Mục Dã vừa cắn thịt vừa miên man suy nghĩ mãi, tuy lần này ra làm cu li cho người ta nhưng người khác thì không biết…
Trước đây ngày nào cũng thấy Lục Đình Kiêu show ân ái trong group và newfeed, giờ cũng đến lượt anh show một lần rồi.
Giang Mục Dã âm thầm cười hề hề vài tiếng, nấp sang một bên lấy điện thoại chụp bóng lưng của Ninh Tịch, sau đó up thẳng lên wechat: [Đi chơi là đi chơi! Dã ngoại – ING~]
Với thị lực của Lục Đình Kiêu chắc chắn có thể nhận ra bóng lưng này là ai!
Đám bạn thấy vậy nhanh chóng nhảy vào bình luận:
[Oa! Con gái nhà nào đây! Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết chắc chắn rất xinh rồi!]
[Giang Mục Dã, tên nhãi này đúng là không có nghĩa khí, mau đưa em gái kia ra đây cho chúng tôi xem nào!]
[Chụp chính diện, chụp chính diện đi! Đừng keo kiệt thế!]
[Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác rất trẻ? Đã thành niên chưa thế? Giang Mục Dã, chắc cậu sẽ không làm ra chuyện gì phạm pháp chứ?]
……….
Một lát sau, Lục Cảnh Lễ cũng chui lên: [Ồ! Thịt nướng trông ngon phết! Còn có cả cánh gà với cá nướng nữa… Nhóc con, ăn ngon thế mà không gọi cậu đi với!]
Lục Cảnh Lễ… quả đúng là khác người……
Đợi một lúc lâu sau, người mà anh trông mong rốt cuộc cũng xuất hiện, trên màn hình hiển thị Lục Đình Kiêu vừa mới bình luận. Giang Mục Dã vội mở ra xem anh ta rep lại gì, kết quả xem xong sắc mặt liền đen lại…
Lục Đình Kiêu chỉ bình luận một câu: “Đừng để Tiểu Bảo ăn nhiều quá, gần đây nó hơi thừa cân rồi.”
Đệch đệch đệch!
Tiểu Bảo! Sao Lục Đình Kiêu lại biết Tiểu Bảo cũng ở đây?
Giang Mục Dã xem kĩ lại bức ảnh của mình cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.
Trong ảnh, bóng Tiểu Bảo xuất hiện trên mặt hồ…
Mẹ, thị lực tốt nó vừa vừa thôi chứ!
Kế hoạch bị thất bại, Giang Mục Dã như con gá trống bị thua cuộc vùi đầu chạy về lại thấy Ninh Tịch đang gọi điện thoại.
“Gọi điện cho ai đấy?” Giang Mục Dã thuận miệng hỏi.
“Chị Chi Chi~” Ninh Tịch đáp. Sau khi bắt đầu thân thiết hơn, Ninh Tịch đổi từ chị Lâm thành chị Chi Chi cho thân mật hơn.
Giang Mục Dã uống một hụm nước hoa quả: “Chi chi cha cha cái gì!”
“Là quản lí của tôi, Lâm Chi Chi! Là Chi trong Linh Chi ấy?”
Vừa dứt lời, Giang Mục Dã liền phun hết nước trong miệng ra: “Bà nói ai cơ?”
“Lâm Chi Chi, quản lí của Lãnh Man Vân ấy! Ông không xem buổi họp báo hôm đó của tôi à? Phản ứng này là sao!” Ninh Tịch khinh bỉ lườm anh ta.
“Giề! Dù sao cũng biết kết quả rồi tôi còn xem làm quái gì! Lâm Chi Chi, tại sao lại cứ phải là Lâm Chi Chi chứ?”
Sau khi biết Ninh Tịch kí hợp đồng với Thịnh Thế, anh luôn thấy khó chịu trong lòng cũng không tìm hiểu quá nhiều chỉ biết sơ sơ qua tình hình, cũng không xem buổi họp báo hôm ấy, ai ngờ Lục Đình Kiêu còn chôn cho anh một quả bom to như vậy!
Ninh Tịch không hiểu: “Sao lại không thể là Lâm Chi Chi? Ông kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ đó là bạn gái cũ của ông?”
Giang Mục Dã: “……”
Thấy Giang Mục Dã im lặng có chút kì quái, Ninh Tịch bật tay đánh tách một cái: “Ai yooo cái đầu này của tôi quả đúng là thông minh mà, bị tôi đoán trúng rồi chứ gì?”
“Đừng nói nữa… Tôi cần yên tĩnh…”