Vừa về đến nhà, Ninh Tịch lấy cớ giảm cân nên không ăn cơm tối rồi chốn biến vào phòng.
Thật là cảm ơn những ngày qua cô với bánh bao nhỏ cùng nhau tăng cân nên cô mới có cái lí do chính đáng như này!
Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên nhưng nghe tiếng bước chân thì không phải Lục Đình Kiêu.
Ninh Tịch mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi mở cửa.
Chỉ thấy Loan Loan đang đứng trước cửa trong tay vẫn còn đang bưng một khay đồ ăn, thấy bộ dạng mát mẻ của Ninh Tịch thì hơi sửng sốt một chút.
Người đang đứng trước mặt cô thật sự quá đẹp, mới tắm tắp xong nên làn da ửng ửng hồng vô cùng mê người, ngay cả một cô gái như cô nhìn còn không nhịn được huống gì Đại thiếu gia…
Loan Loan vội vàng lắc đầu một cái cho tỉnh táo lại, mở miệng nói: “Tịch tiểu thư, Đại thiếu gia bảo em đưa chút đồ ăn lên, mặc dù giữ vóc dáng rất quan trọng nhưng cũng không thể để bụng bị đói, những thứ này đều là đồ ăn có lượng calo thấp, ăn một chút cũng không sao!”
“Cám ơn Loan Loan!” Thấy người tới là cô bé giúp việc đáng yêu, tâm tình khẩn trương của Ninh Tịch cũng vơi đi phần nào.
“Loan Loan đổi kiểu tóc rồi à, thật đáng yêu, rất hợp với em!”
“Cám ơn tiểu thư!” Loan Loan vui vẻ sờ tóc, ngay sau đó do dự mở miệng: “Tịch tiểu thư đúng là người tốt, thật ra thì em thấy cô với Đại thiếu gia cực kì xứng đôi, nếu như cô có thể thành Đại thiếu phu nhân của chúng em thì tốt quá! Nếu là người phụ nữ xảo quyệt nào khác thì chúng em chắc chắn sẽ rất thảm!”
Ninh Tịch: “Ợ…”
Tại sao ngay cả nữ giúp việc cũng bắt đầu tiến vào hàng ngũ cưa gái?
Làm ơn buông tha cho tôi đi!
Sau đó Loan Loan lại gõ cửa đưa một ly sữa.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Ninh Tịch đang nằm ở lan can ban công hóng gió, cô nghĩ thầm chắc lại là Loan Loan nên nói một tiếng “mời vào”.
Kết quả, chờ tiếng bước chân ngày càng gần cô mới phát hiện không đúng.
Vừa quay người, quả nhiên thấy Lục Đình Kiêu gần trong gang tấc…
“Lục Đình Kiêu…” Ninh Tịch nắm chặt lan can theo bản năng, “Có việc gì không?”
Lục Đình Kiêu không nói gì, chỉ đứng ở đó lẳng lặng nhìn cô.
Cô gái trước mắt đang mặc một chiếc váy ngủ dài theo kiểu cung đình ngày xưa, chỗ nên che thì che rất kín… mái tóc vừa mới khô vẫn còn hơi ẩm ướt nhẹ nhàng bay trong gió, hai gò mà vẫn còn ửng hồng, trong con mắt xinh đẹp lóe lên một tia giật mình cùng đề phòng…
Ngay lúc Ninh Tịch cảm giác bị nhìn đến tê dại cả da đầu thì Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ninh Tịch…”
Ninh Tịch: “Hửm…?”
Lục Đình Kiêu: “Tôi rất nhớ em.”
Ninh Tịch nhất thời trợn to hai mắt, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Khụ… cái… cái gì?”
Lục Đình Kiêu đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại một lọn tóc rối bên tai cô, giọng nói mờ ảo như hơi lạnh bốc lên từ trong hồ băng: “Giống như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy em…”
Rõ ràng mới có hai ngày có được không hả?
Mọe, đây không phải điểm chính!
Điểm chính là Lục Đình Kiêu vừa nói nhớ cô?
Anh ta thẳng thắn nói nhớ cô?
Sao lại phát triển thành thế này!
Nhất định là cô bị ảo giác đúng không? Nhất định là thế!
Nhưng mà, ngay tại lúc Ninh Tịch không ngừng tìm cớ cho hành động của Lục Đình Kiêu thì đột nhiên anh tiến lên một bước đưa một tay ra vòng lấy eo cô kéo cô về phía anh, rồi cứ thế ôm cô vào lòng…
Cùng lúc đó, cái tay còn lại của anh cũng vòng qua người cô rồi hơi cúi người, dùng một tư thế như thể cực kì mệt mỏi nhưng lại đầy nhung nhớ chôn đầu vào hõm vai của cô.
Ninh Tịch: “!!!”