Đả động được Lục lão gia và Lục lão phu nhân vậy là Lục Đình Kiêu đã đạt được thành tựu huy hoàng “Khiến toàn bộ thành viên của Lục gia đều giúp anh tán gái.”
Trong xe, thấy Lục Đình Kiêu chào tạm biệt cha mẹ cùng Tiểu Bảo xong quay lại, Ninh Tịch vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giả bộ không nghe thấy cái gì hết.
Trên đường về nhà, Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi một câu: “Hôm nay định làm cái gì?”
“Hôm nay?” Ninh Tịch nghe anh hỏi vấn đề này thì choáng váng.
Đúng rồi, hôm nay cô không cần chơi cùng tiểu Bảo, hơn nữa… hôm nay là thứ 7, Lục Đình Kiêu cũng không cần phải đi làm…
Như vậy chẳng phải có nghĩa là cả ngày nay chỉ có hai người, cô nam quả nữ… ở nhà?
Ninh Tịch bối rối phát hiện mình bị rơi vào hố rồi.
Không cẩn thận một phát là lọt hố ngay được…
Lúc này, di động của cô reo lên.
Ninh Tịch cầm di động lên nhìn một chút sau đó tròng mắt híp lại.
Thường Lị?
Chị ta gọi tới làm cái gì?
Ninh Tịch nhận điện thoại, làm bộ ngạc nhiên nói: “Ôi, Thường đại quản lý trăm công ngàn việc sao lại có thời gian rảnh để đích thân gọi cho tôi thế này?”
Thường Lị nghe được 4 chữ “Trăm công ngàn việc” mà hận đến cắn nát cả hàm răng.
Lúc trước Ninh Tuyết Lạc không khác gì mặt trời ban trưa, dĩ nhiên là cô ta bận đến mức chân không chạm đất rồi, nhưng sau chuyện này thì tất cả hoạt động hay các phim điện ảnh, phim truyền hình đều giảm xuống. Không chỉ như vậy, mà còn có không ít các công ty có Ninh Tuyết Lạc là người đại điện rối rít đòi bồi thường, Tinh Huy cũng yêu cầu Ninh Tuyết Lạc phải “biết ý” chút trong thời gian này.
Mà nghệ sĩ dưới tay cô ta ngoại trừ Ninh Tuyết Lạc thì không có một ai ra hồn, đại ý chính là nửa năm tới Thường Lị phải nhịn đói!
Thường Lị tức giận nói: “Tôi gọi tới để báo với cô mau dọn đồ của cô ra ngoài! Đã lật lọng hủy hợp đồng với công ty mà cô còn muốn chiếm căn hộ của công ty sao? Căn hộ đó mà cho thuê thì ít nhất cũng kiếm 1000 NDT một tháng!
Hừ, ở cái đất Đế Đô này, cái loại căn hộ cho thuê 1000 NDT một tháng cũng đáng khoe ra?
Ninh Tịch không rảnh nói nhảm với chị ta, cộc lốc nói: “Biết rồi, không có gì khác tôi cúp máy…”
Không đợi cô ngắt cuộc gọi, Thường Lị lại đột nhiên hùng hổ chỉ trích cô: “Ninh Tịch, mày để tay lên ngực tự hỏi xem, công ty đối xử với mày như thế còn chưa đủ tốt hả? Bây giờ có công ty nào phân phối nhà ở cho người mới không có thành tích gì? Có biết bao nhiêu nghệ sĩ nhỏ cả mấy tháng cũng không có việc mà mày vẫn nhận việc đều đều đấy thôi!”
“Công ty vốn đang chuẩn bị nguồn lực mạnh bồi dưỡng mày! Coi như mày có xảy ra chuyện thì công ty cũng chưa từng từ bỏ mày! Giờ mày thì tốt rồi… ăn cây táo rào cây sung, leo được lên cao còn phải đạp công ty một cái!”
Ninh Tịch “xì” một tiếng: “Thường đại quản lý, công phu đổi trắng thay đen của chị ngày càng tiến bộ rồi! Nếu có lý thế thì sao chị không lên mạng mà nói?”
Ngay lập tức Thường Lị bị chặn họng, lúc trước quả thật cô ta có lên mạng nói mấy lời này nhưng kết quả lại bị mắng như tát nước vào mặt…
Thường Lị không cam lòng “hừ” một tiếng, cười lạnh nói: “Thịnh Thế là nơi các ngôi sao gạo cội tụ tập, độ cạnh tranh còn kịch liệt hơn cả Tinh Huy, mày cho là mày nhảy vào đấy là có ngày nổi danh sao? Buồn cười quá đi… mày chẳng qua cũng chỉ là con cờ để Thịnh Thế đả kích Tinh Huy mà thôi! Mày thật sự nghĩ rằng Thịnh Thế xem trọng mày sao? Đợi bị đá ra thì đừng khóc lóc tới cầu xin tao!” — Nói xong “ba” một tiếng cúp điện thoại.
Ninh Tịch nhún vai nhìn Lục Đình Kiêu: “Hôm nay tôi có việc để làm rồi!”
“Làm gì?”
“Vừa nãy Thường Lị gọi cho tôi nói muốn lấy lại căn hộ mà Tinh Huy sắp xếp cho tôi lúc trước, đồ của tôi vẫn còn ở bên trong! Cho nên, tôi phải dọn nhà!”