Lõi đời nhưng cũng lại ngây ngô…
Bướng bỉnh, không chịu gò bó nhưng cũng rất lương thiện, dịu dàng…
Trải qua rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng vẫn giữ được bản tính ban đầu…
Là cô gái tốt đẹp nhất……
Ôi ôi! Trái tim thiếu nữ của lão phu!!!!
Ninh Tịch ôm ngực, tim cô đang đập điên cuồng, suýt chút nữa thì ngã gục xuống đất rồi.
Ai mà chẳng thích được người khác khen…
Huống chi Lục Đình Kiêu lại khen rất chân thành lại có kĩ thuật nữa, toàn nhắm trúng những chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô.
Con người của Lục Đình Kiêu không phải là nên cao ngạo, lạnh lùng, cấm dục, không quan tâm đến ba cái chuyện tình cảm vớ vẩn chứ? Ăn nói ngọt ngào như thế thật không khoa học!
Nhìn Đại ma vương vẫn đang nghiêm túc đợi cô xuất chiêu…
Ninh Tịch thật sự hận không thể quỳ xuống dập đầu ba cái xin buông tha!
Đại thần mãn cấp như anh mà còn cần tôi dẫn dắt à!
Ninh Tịch lại khẽ ho một cái tỏ ra ta đây từng trải, ngữ điệu sâu sắc nói: “Boss đại nhân, thứ cho tôi nói thẳng, thực ra với
điều kiện và ngộ tính của anh, căn bản là không cần tôi dạy. Nếu như với điều kiện của anh mà đối phương vẫn chưa động lòng, vậy chỉ có một khả năng.”
Lục Đình Kiêu nghe vậy liền để tay xuống, đôi mắt khẽ nheo lại hỏi: “Khả năng gì?”
Ninh Tịch hít một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột: “Anh không phải là kiểu người mà cô ấy thích!”
“Không phải kiểu mà cô ấy thích?…” — Đi kèm câu này còn có một trận gió lạnh lẽo từ sông băng ở Bắc Cực thổi tới.
Ninh Tịch nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng đối mặt với ánh mắt sắc như dao của Đại ma vương, gật đầu chắc nịch: “Đúng thế, ông bà chả phải hay nói: “Củ cải hay rau xanh, là tuỳ vào sở thích mỗi người” sao, người thích củ cải thì dù rau xanh có tốt đẹp đến mấy cũng không có khả năng thích rau xanh được!”
Những ngón tay của Lục Đình Kiêu đánh nhịp lên thành tay vịn rất có quy luật, trầm mặc khoảng ba giây, anh từ từ nói: “Nếu như tôi xác định tôi là củ cải thì sao?”
Ninh Tịch: “………..!!!”
Oh fuck!
Cái gì mà anh xác định anh là củ cải!
Anh chắc chắn bà đây thích anh đến vậy à! Anh có cần ….. thông minh đến thế…. không…
“Vậy… vậy có lẽ cô ấy đã thích củ cải khác rồi thì sao? Một cây củ cải có một cái hố cho riêng mình, cái hố mà đã có củ cải rồi, đương nhiên là những cây củ cải khác có tốt đến mấy cũng không chứa chấp nổi nữa nha!” Ninh Tịch tự so mình với củ cải mà khoé miệng cứng đờ, không dưng tại sao lại lôi củ cải ra để so sánh làm gì thế không biết…….
“Cây củ cải khác à…” Lục Đình Kiêu trầm ngâm trong chốc lát ngay sau đó ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, “Là ai?”
Giờ khắc này gió lạnh đã chính thức nâng cấp thành vòi rồng rồi!!!! Á á á!!!!!
Trong trung tâm cơn lốc, Ninh Tịch cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, giả vờ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài, cô cố gắng dịch dịch ra gần cửa sổ, cười khô khốc: “Tôi đâu phải thầy bói, làm sao tôi biết được đấy là ai! Dù sao tôi cũng cho rằng, anh cứ duy trì tình trạng hiện tại thì tốt hơn bằng không nhỡ đâu người ta thực sự thích người khác, anh nói toạc ra một cái đến lúc đó ngay cả làm bạn cũng không làm nổi nữa thì thế nào?”
Lục Đình Kiêu nhếch đôi môi mỏng, gương mặt lạnh tựa sương, nửa ngày không nói câu gì, trong khoang xe kín mít, bầu không khí bị nén lại như thể sắp có mưa đá đến nơi…
Khi Ninh Tịch bị bầu không khí này ép đến mức sắp không thở nổi được nữa thì Lục Đình Kiêu cũng mở miệng, anh nói: “Vậy thì…. nhổ phứt cây củ cải đó đi.”
Ninh Tịch: “………”
Nhổ… nhổ… nhổ củ cải ấy hả?
Anh zai à, sao anh dùng từ đáng sợ thế????
Vốn đang định tìm một cái bia đỡ đạn… nhưng mà cái bia nào đỡ nổi một chiêu của Đại ma vương đây…
Ôi đau khổ, đàm phán lại thất bại rồi…..
Lẽ nào chỉ có thể dùng đến chiêu áp đáy hòm của cô hay sao? Hy vọng sẽ không phải dùng đến nó.