Ninh Tịch trợn tròn mắt như bóng đèn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên bàn, sợ ngây người.
Đệch!!!
Ninh! Tịch! Mày! Đúng! Là! Đồ! Mồm! Thối!
Cô cũng phòng bị kĩ lắm rồi mà! Cô luôn biết một khi mà Đại ma vương tán gái thì nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc, khó lòng phòng bị, ai mà ngờ được cư nhiên lại thua bởi một cách… cũ rích thế này!
Kết quả cuối cùng vẫn là không phòng bị được.
Đại ma vương đang cố ý chơi phản đòn sao?
Trong mấy giây phút ngắn ngủi trôi qua, điều Ninh Tịch cảm thấy hối hận nhất là tại sao cô lại không nuốt thẳng cái nhẫn đó để tiêu hủy luôn đi…
Khi Ninh Tịch vẫn đang đần hết cả mặt ra, Lục Đình Kiêu cạn nốt chỗ rượu cuối cùng trong ly, anh đặt ly xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô: “Cứ uống rượu suốt là vì tôi căng thẳng,”
Ninh Tịch: “…..” — Anh mà cũng căng thẳng? Rốt cuộc thì ai mới là người nên căng thẳng chứ!
Gương mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu giờ đã lờ mờ say, con ngươi như màn đêm đen lại trấn tĩnh vô cùng: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm chuyện gì mà mình không nắm chắc, nhưng lần này… tôi đã làm.”
“Đây có lẽ là chuyện kích động nhất mà tôi từng làm trong đời, có điều… tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không có chỗ để mà hối hận nữa rồi.”
“Tới giờ dù cho tôi có tiến hay lùi, em đều quyết định sẽ rời xa tôi… chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
“Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp em, tôi đã lên kế hoạch cho ngày này, tính toán vô số các loại phương án. Nhưng em lại ngày càng sợ tôi… thế nên, tôi đã chọn cách truyền thống nhất cũng là cách ôn hòa nhất.”
Ninh Tịch nghe xong không biết nói gì để chống đỡ nữa: “…….” — Cách ôn hòa nhất… Thật cảm ơn vì anh lúc nào cũng “chu đáo” như vậy!
Nhưng tôi vẫn sợ tới suýt tè ra quần đây này!!!
Lục Đình Kiêu hơi dừng lại, sau đó ngẩng lên nói tiếp: “Bất kể là dùng cách nào, tôi cũng không có đủ tự tin có thể hoàn toàn đả động được em, kế hoạch ngày hôm nay, tuy khá ổn thỏa nhưng khả năng thành công trong dự tính của tôi cũng chỉ có 17%.”
Ninh Tịch: “Hả?” — 17% là cái quỷ gì vậy? Rốt cuộc anh làm thế nào để tính ra con số thần kì như vậy?
“Ờ, khụ khụ khụ… Cái gì ấy nhỉ…”
Trong lúc hoang mang lo sợ, Ninh Tịch theo bản năng muốn mó tới rượu, kết quả phát hiện rượu đã bị Lục Đình Kiêu uống sạch… thế nên cô tự rót cho mình một cốc nước hoa quả đầy, ừng ực uống hết.
Đặt cốc xuống “cộp” một tiếng, Ninh Tịch cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình…
“Lục Đình Kiêu, anh đang diễn tập xem làm thế nào để tỏ tình với cô gái mà anh thích hả! Ừm, cũng được, được đấy, vừa truyền thống lại kinh điển, khiêm tốn mà không mất nội hàm, lời thoại cũng đủ sức thuyết phục…”
Lục Đình Kiêu lặng lẽ nhìn cô rồi từ từ kéo ghế ra đằng sau, đứng dậy vươn cánh tay dài qua bàn ăn, ngón tay miết lấy cằm cô chặn lại những gì cô đang nói, ngay sau đó… anh cúi người hôn lên môi cô.
Ninh Tịch cũng vì thế mà im bặt.
Ba giây sau, Ninh Tịch mới hoàn hồn định thoát ra nhưng lại bị Lục Đình Kiêu dùng lực giữ lấy gáy cô hôn sâu hơn…
Căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi lúc này lại toàn tiếng thở dốc, tiếng quần áo ma sát vào nhau và cả tiếng môi lưỡi giao triền, không khí dần dần cũng nóng lên…
Không biết qua bao lâu, nụ hôn này cuối cùng cũng kết thúc, Lục Đình Kiêu từ từ tách khỏi môi cô, bàn tay to lớn lại vẫn để phía sau gáy, anh khẽ cụng trán vào trán cô…