Lục Đình Kiêu gọi một cú điện thoại nội bộ cho Lục Cảnh Lễ.
Rất nhanh, Lục Cảnh Lễ lạch bạch chạy tới: “Anh hai, anh gọi em à.”
“Tài liệu cho cuộc họp chuẩn bị xong chưa?”
“Tốt lắm tốt lắm, cho anh.”
“Ừ, thông báo cho các phòng ban nửa tiếng sau mở họp.”
“Hả, dạ… dạ…” Lục Cảnh Lễ không đi ngay lập tức, mà đứng đó làm vẻ mặt xoắn xuýt, không yên lòng.
Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Lễ một cái: “Làm sao?”
Lục Cảnh Lễ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên vì sợ: “Không có gì! Không có gì mà!”
Lục Đình Kiêu thả bút máy trong tay xuống, dùng ánh mắt như xuyên thấu người khác mà nhìn Lục Cảnh Lễ.
Lục Cảnh Lễ giống như binh lính trong lúc duyệt binh, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, cơ mà cái vẻ mặt chột dạ kìa thì vừa liếc qua đã thấy.
Năm giây sau, rốt cuộc Lục Đình Kiêu cũng thu hồi ánh mắt.
Ngay lúc Lục Cảnh Lễ thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Lục Đình Kiêu “cạch cạch” gõ lên bàn phím mấy cái, sau đó nhấn tìm kiếm.
Lục Cảnh Lễ nhìn thấy rõ ràng Lục Đình Kiêu gõ xuống mấy chữ là — NINGXI (phiên âm tiếng trung của Ninh Tịch)
Xong đời!!!
Anh trai đi kiểm tra rồi! Hu hu hu!
Anh ơi! Sao anh lại cứ thông minh như vậy!
Lục Đình Kiêu nhập từ khóa xong, trong nháy mắt các tin tức mới nhất, hấp dẫn nhất liên quan đến Ninh Tịch lập tức nhảy ra.
[ Giang Mục Dã cùng Ninh Tịch hẹn nhau chơi game suốt đêm, cử chỉ thân mật, có vẻ như là phim giả tình thật ]
[Tuổi tác xấp xỉ, chung sở thích, chung chí hướng, chỉ số thành đôi của CP Giang-Ninh là 100%!]
[Hai người đã trả lời chỉ là bạn tốt, các fan hâm mộ gào to hẹn hò đi!]
[CP Giang-Ninh được bầu chọn là cặp tình nhân xứng đôi nhất của năm.]
…
Lục Đình Kiêu đã nhìn thấy hết những thứ không nên thấy.
Lục Cảnh Lễ nhắm mắt lại mặc niệm cho bản thân.
Lục Đình Kiêu đóng máy tính lại, kéo ghế đứng lên, mặc áo khoác vào: “Cảnh Lễ, chuẩn bị xe.”
“Hả? Vậy còn cuộc họp?”
“Dời lại đến ngày mai.”
“Vậy giờ anh muốn đi đâu?” Lục Cảnh Lễ nuốt nước miếng, bạch bạch chạy theo sau.
“Thị sát.”
“Thị sát? Sẽ không phải là…”
Ngay lúc đó, tại phim trường.
Bởi vì cảnh quay tiết hoa đăng của nụ hôn đầu quá tốn kinh phí cùng nhân lực, lúc trước đoàn làm phim đã làm được đến mức hoàn mỹ nhất, Ninh Tịch với Giang Mục Dã cũng đã diễn rất tốt, cho nên đạo diễn quyết định chỉ bổ sung nửa đoạn sau, như vậy thì có tiết tiết kiệm kinh phí cùng thời gian.
Vì để diễn viên có trạng thái tốt hơn, ông còn cố ý cho di dời những người không liên quan.
Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, Quách Khải Thắng đang muốn hô bắt đầu thì nhà sản xuất phim Vương Thái Hòa lại đột nhiên vội vàng chạy tới kéo ông với phó đạo diễn nói một hồi.
Quách Khải Thắng kinh ngạc, “Ông chủ của Thịnh Thế đích thân tới thị sát? Sao lại đột ngột như vậy? Nhưng mà cũng không sao, diễn xuất Mục Dã với Ninh Tịch cũng không có vấn đề gì, anh ta tới thì cứ tới đi!”
Vương Thái Hòa gấp đến độ vỗ đùi: “Ông tổ của tôi ơi, nếu là Nhị thiếu tới thì tôi phải khẩn trương như vậy sao? Là ông chủ lớn! Là vị kia của tập đoàn Lục thị!”
Quách Khải Thắng ngu người: “Ai? Người ông nói là… Lục… Lục Đình Kiêu?”
“Còn ai nữa! Ông mau cùng tôi đi nghênh đón nhanh lên! Trương Nhuệ, cậu mau đi thông báo với hai diễn viên đi! Nhanh!”
“Được, tôi đi ngay!”
….
Đã chuẩn bị xong hết mà mãi chưa thấy bắt đầu, Quách Khải Thắng với Vương Thái Hòa cũng đột nhiên bỏ chạy đi đâu mất, thấy Trương Duệ chạy tới, Ninh Tịch lập tức nghi ngờ hỏi: “Phó đạo diễn có chuyện gì vậy?”