“Vừa xong mày nói… Anh mày vẫn tự nhốt trong nhà suốt à?” Lục lão gia tử trầm ngâm.
Lục Cảnh Lễ đang định nói, điện thoại bỗng vang lên, là Trình Phong gọi tới.
“Nhị thiếu, cứu mạng!!!”
“Biết rồi, tôi đến ngay đây!”
Trình Phong vừa nói vậy Lục Cảnh Lễ liền biết có chuyện gì, cậu dập máy nhún vai với hai người: “Vừa xong là trợ lí của anh con gọi, giờ anh ấy đã ra ngoài tới công ty rồi, con phải tới chi viện cho chiến hữu đây! Bái bai~”
Thấy bóng Lục Cảnh Lễ rời đi, hai người ngồi đó nhìn nhau.
“Sùng Sơn, chuyện này… ông thấy thế nào?” Lục lão phu nhân lo lắng hỏi.
Lục lão gia tử lạnh mặt: “Chờ một thời gian nữa xem… xem chuyện thay đổi thế nào đã, ai biết được cô ta có chơi trò lạt mềm buộc chặt không?”
Lục lão phu nhân muốn nói lại thôi, thầm nghĩ con trai nhà mình đã bày tỏ thẳng thừng thế rồi, có cô gái nào ngu ngốc đến nỗi tới tận miệng rồi còn chơi trò lạt mềm buộc chặt không?
“Thế còn Tiểu Bảo thì phải làm sao!” Đây mới là vấn đề bà quan tâm nhất.
“Tôi thấy Tiểu Bảo đã hoàn toàn hồi phục rồi, chuyện nhỏ thôi, bà không cần bận tâm đâu. Mấy ngày nay nó ở chỗ chúng ta, cô gái đó không ở bên cạnh, nó vẫn ổn đấy thôi?”
“Nhưng mà…”
….
Cùng lúc đó, tại thành phố Điện ảnh.
Ninh Tịch nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt đau khổ vô cùng…
Cô mơ một giấc mơ đẹp, vốn dĩ đó thật sự là một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy mình mặc một chiếc váy cưới trắng ngần, được dắt tay bởi người đã đem đến hi vọng và ánh sáng cho cô, hai người từ từ bước vào lễ đường thần thánh.
Nhưng, vào thời khắc mục sư đọc lời thề, thế giới phía sau cô bắt đầu từ từ sụp xuống, bị tăm tối nuốt chửng…
Người đàn ông kia giữ chặt lấy tay cô, mặc cô có gào thét đến thế nào cũng không chịu buông tay…
Cuối cùng, bị cô kéo cùng xuống địa ngục…
“Tính tong…Tính tong…”
Tiếng chuông cửa dồn dập khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Ninh Tịch bật dậy thật mạnh, phát hiện cả người ướt đẫm mồ hồi, đầu đau như búa bổ.
Tối qua cô gần như mất ngủ cả đêm, lúc trời gần sáng khó khăn lắm mới ngủ được một lát, kết quả thà không ngủ còn
hơn, ngủ rồi toàn mơ thấy ác mộng.
“Tính tong”…
Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng.
Ninh Tịch choáng váng đầu óc, chân nam đá chân chiêu chạy ra ngoài mở cửa.
“Ai đấy…”
“Đồ ăn sáng mua hơi nhiều, bà có… ăn không…” Giang Mục Dã chưa nói hết liền nhìn cô như nhìn thấy quỷ: “Đệch! Sao mặt mũi trông đáng sợ thế này! Bị phóng viên chộp được còn tưởng bà hút thuốc phiện đấy!”
Ninh Tịch tóm lấy đồ ăn sáng trong tay anh ta: “Kinh ngạc cái gì, chưa thấy ai thất tình bao giờ à!”
Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật: “Thấy người khác chứ chưa thấy bà thất tình bao giờ, toàn là bà để người ta thất tình không mà…”
Ninh Tịch cắn một miếng bánh gạch cua: “Thế coi như hôm nay ông được mở rộng tầm mắt rồi đấy!”
Giang Mục Dã thở dài, lo lắng nhìn dáng vẻ cố tỏ ra bình thường của cô: “Ninh Tịch, bà thật sự không sao chứ? Tối nay tôi đi uống rượu với bà nhé?”
Ninh Tịch nheo mắt khua tay: “Ngại quá, tối nay chị đây có hẹn rồi!”
“Đệch! Tôi vừa mới thấy đồng cảm với bà xong mà bà đã có hẹn rồi!”
….
May mà cảnh quay hôm nay của Ninh Tịch là cảnh ngoài chiến trường, trên mặt bị bôi cho đen sì, sắc mặt có kém cũng nhìn không ra, nếu không sẽ làm chậm trễ tiến trình quay phim mất.
Dù cô đã dốc hết sức tập trung nhưng cuối cùng vẫn có vài sai sót, mấy động tác đánh người suýt chút nữa thì làm người ta bị thương thật, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.
Ninh Tịch biết, cô gặp phải vấn đề nghiêm trọng rồi, không thể cứ như vậy mãi được.
Nếu không cô không thể tiếp tục quay bộ phim này được nữa.