Sốt ruột đợi cả nửa ngày, Lục Đình Kiêu chỉ nói một câu:
“Ninh Tịch, khẩu vị của con người rồi cũng sẽ thay đổi.”
Ninh Tịch: “Hả?” – Ý anh là gì? Chuyện này thì có liên quan gì tới khẩu vị chứ?
Lục Đình Kiêu: “Một ngày nào đó em sẽ phát hiện, cải xanh ăn ngon hơn củ cải nhiều.”
Ninh Tịch: “…”
Có thể đừng nói những thứ khiến người ta dễ tưởng tưởng vậy không?
Lục Đình Kiêu đưa tay xoa cái đầu đang ngẩn ra của cô: “Đi đi, người mới ngủ dậy thường ăn sẽ thấy ngon miệng.”
Hơn nữa vừa rồi còn bị cô “tấn công” bất ngờ như thế, có thể nhẫn được tới giờ cũng đã là cực hạn rồi…
Ninh Tịch nghe vậy giật mình nhanh chóng bò xuống giường.
Đang định đi, Lục Đình Kiêu ở phía sau lại gọi giật cô lại, “Đợi đã.”
“Ờ… còn… chuyện gì sao?” Ninh Tịch cứng nhắc quay lại.
“Mang hết đồ của em đi đi.” Lục Đình Kiêu nói.
“Mang hết rồi mà!” Ninh Tịch không hiểu.
Lục Đình Kiêu nhìn mấy tủ quần áo lớn trước mặt, nhắc nhở: “Quần áo.”
Ninh Tịch khó xử, “Những thứ này thì thôi không cần đâu, quý lắm.”
Những hãng quần áo này không phải là những hãng đắt đỏ gì, nhưng vấn đề ở chỗ là cô hoàn toàn không biết, thậm chí còn chưa nghe thấy bao giờ, chính vì không biết nên mới càng thấy đáng sợ!
“Là hãng của bạn tôi, không bán được nên tặng tôi, không đáng giá gì đâu, nếu em không cần nữa tôi sẽ bảo chú Viên vứt đi.” Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch đau hết cả cơ mặt, “Vứt đi thì tiếc lắm! Với cả đây cũng là tâm ý của bạn anh mà! Thật ra những bộ quần áo này cũng rất đẹp, bạn anh khéo thật đấy, sau này nhất định sẽ nổi tiếng, mấy bộ quần áo này tới lúc đó cũng hot theo cho mà xem… Kể cả anh không dùng đến, cũng có thể để lại tặng cho bạn gái anh sau này hay gì đó mà…”
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô, “Em nghĩ tôi sẽ tặng lại đống quần áo đã tặng người khác còn bị người ta nhét tủ không dùng cho bạn gái sau này của tôi sao?”
“Ặc… Nhiều thế tôi cũng không mang đi hết được, căn hộ công ty cấp cũng không có đủ chỗ để ấy!”
“Mấy thứ này em không cần lo, tôi sẽ bảo người đem qua.”
Ninh Tịch lúc này chỉ muốn đi thật nhanh, nên cũng chỉ có thể đồng ý nhanh chóng, “Vậy được! Cảm ơn Lục tổng! Tạm biệt!”
…
Cuối cùng cũng ra được khỏi biệt thự rồi.
Ninh Tịch vừa mới thở phào một cái, điện thoại liền vang lên.
Cô còn tưởng đoàn làm phim gọi tới giục, kết quả vừa nhìn lên màn hình hiển thị cô đã sợ đến nỗi suýt nữa thì ném cả điện thoại đi.
Trên màn hình điện thoại đang chạy hai chữ: “YS”
Vì vừa mới lợi dụng tên này nên hắn gọi đến đòi nợ đúng không, Ninh Tịch khó tránh khỏi chột dạ, cô mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, sau khi chắc chắn giọng điệu không để lộ ra sơ hở gì cô mới nghe điện, “Alo…”
“Làm chuyện xấu rồi à?” Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh khàn khàn.
Ninh Tịch: “!!!”
“Chậc, quả nhiên là làm chuyện xấu rồi.” Lần này lại là giọng điệu chắc nịch.
Ninh Tịch thật muốn đập đầu xuống đất, sao tên này lại đoán ra được vậy? Từ đầu tới cuối rõ ràng cô chỉ nói có mỗi một chữ “alo” thôi mà?
“Honey à, tôi thật sự đã xem nhẹ lá gan của em rồi.” Người đàn ông kia nói với giọng điệu nguy hiểm.
Ninh Tịch: “!!!” – Sao lại một tên nữa nói cô to gan thế này?
“Xem ra nếu tôi còn không trở lại, dám chắc em sẽ cho tôi đội mũ xanh thật mất.”
Ninh Tịch cuối cùng không thèm nhịn nữa: “Tôi đội mũ xanh cho anh lúc nào hả! À mà không đúng, tôi với anh chẳng có quan hệ quái gì với nhau hết, sao tôi có thể đội mũ xanh cho anh được!”
“Ha, Lục Đình Kiêu đúng không…”
Đột nhiên nghe được tên Lục Đình Kiêu từ trong miệng người đàn ông này, sắc mặt Ninh Tịch nhất thời lạnh ngắt, “Anh dám động đến anh ấy thì không xong với tôi đâu!!!”