*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
By Như Oanh
( Đang hay nên mình edit thêm chương này nữa rồi ngủ nha mng)
Cỗ khí tức quen thuộc kia, nhìn thấy người đàn ông đứng ngạo nghễ ngoài cửa, tôi đã mất ý thức đến tột cùng, nhưng khi nhìn thấy một bóng người, tôi chắc chắn người này chính là Ninh Trác.
Ninh Trác tới cứu tôi, anh ấy biết tôi sẽ không rời đi mà là bị bắt đi.
Tay chân và móng vuốt đang ngọ nguậy để thu hút sự chú ý của Ninh Trác, kết quả Ninh Trác đã thực sự đi thẳng đến bên ao máu, dùng động tác nhẹ nhàng nhất lấy tôi ra khỏi Huyết Trì, sau đó dùng phép thuật tẩy sạch vết máu trên cơ thể của tôi, cẩn thận xem xét thân thể của tôi một chút.
“Bảo bối.” Chỉ là hai chữ, giọng điệu tràn đầy cưng chiều.
Nếu con thỏ có thể nói được, lần này phải nói hết mọi chuyện ân oán, phải kiện cáo, Ninh Trác nhất định phải báo thù cho tôi, giết ông chủ kia.
“Ninh Trác, người này thật là đại biến thái, là người xấu.” Đáng tiếc Ninh Trác không hiểu con thỏ đang nói cái gì bây giờ.
Ông chủ quán cà phê thật sự không sợ chết, thật sự đứng dậy chỉ vào Ninh Trác hỏi: “Anh làm cái quái gì mà có thể tìm được nơi này.” Giọng điệu rất ngang ngược càn rỡ, hoàn toàn không có đem Ninh Trác để ở trong mắt.
Người này cách cái chết không xa, còn không nhìn ra Ninh Trác chính là một cương thi sống 900 năm, Huyền Thuật đã đạt tới đỉnh cao 900 năm trước, người này chỉ là một thanh niên chẳng qua là lợi dụng bàng môn tà đạo để tăng sức mạnh cho hắn, chính là như vậy, tôi khá tin tưởng vào năng lực của Ninh Trác.
Kết quả là Ninh Trác không thèm để ý đến anh ta, tập trung chữa trị vết thương cho tôi. Phép thuật nhẹ nhàng bao phủ khắp cơ thể, cơn đau trước đó được thay thế bằng linh lực nhẹ nhàng này, cơ thể hồi phục nhanh nhất.
Con thỏ được hồi sinh trở lại trong tình trạng đầy máu.
Sau khi thân thể tiếp tục hành động, bốn bàn chân bám chặt lấy thân thể Ninh Trác, không bao giờ có thể tách ra khỏi người anh ta nữa, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải ở bên Ninh Trác, anh ta sẽ bảo vệ tôi.
Kết quả là đầu óc tôi vừa buông lỏng, cảm giác hôn mê xuất hiện, toàn bộ thân thể đều xụi lơ xuống tới.
Ninh Trác cẩn thận đặt tôi qua một bên, nói: “Em nghỉ ngơi ở đây đi, chuyện này cứ giao cho ta.”
Con thỏ cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, đây là người đàn ông mà Tô Khả Khả lựa chọn, anh ấy sẽ bảo vệ sự toàn vẹn của tôi, nhất định sẽ không để tôi làm bất cứ việc gì.
Sau khi đặt tôi xuống, Ninh Trác toát ra sát khí cực kỳ nguy hiểm, từng bước đi tới chỗ ông chủ, hỏi: “Khả Khả có phải là bị thương do ngươi gây ra không?”
Nghe câu hỏi của Ninh Trác, ông chủ bật cười dị thường, cười tự phụ: “Thế nào, đau lòng, chẳng lẽ anh không biết con thỏ này là…”
Anh ta định nói ra, bây giờ Ninh Trác chỉ nghĩ tôi là một con thỏ bình thường, nếu để cho anh ta biết tôi là thỏ tinh Tô Khả Khả thì sao?
Không, tôi không được để người này nói điều đó.
Kết quả, tôi còn chưa vùng vẫy vượt qua, Ninh Trác đã ngắt lời chủ quán cà phê, anh ấy trực tiếp trực tiếp phát ra một cỗ lệ quỷ khí đánh trúng người kia.
Tôi nghĩ hắn ta có thể bị trúng một đòn, nhưng kết quả là trên cơ thể chủ quán cà phê xuất hiện một làn sương trắng, không phải màu trắng sạch sẽ, nó nhạt như bọt trong Huyết Trì lúc trước, và có mùi của mùi tanh tưởi tỏa ra, như thể hắn là người ngâm mình trong vũng máu bốc mùi hôi thối.
Nhìn thấy đòn tấn công của Ninh Trác không có tác dụng gì với mình, ông chủ quán cà phê nở một nụ cười ngạo nghễ hơn: “Muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng không nhìn một chút mình có hay không thực lực này, mặc dù giết chết nam nhân cũng không phù hợp với phong thái của ta, nhưng là tất cả ảnh hưởng ta thì các người đều phải chết, hôm nay ngươi liền đi chết đi.”
Khí tức đục ngầu kia tràn ngập khắp không gian, nhưng khi chạm vào thì trong người có cảm giác đau đớn, giống như cảm giác có thuốc ăn mòn đổ lên người, đau đến khó chịu.
Trong lúc giải quyết khủng hoảng xung quanh, Ninh Trác cũng phân tâm bảo vệ tôi, một cổ quỷ khí vừa che chở tôi, vừa chống chọi với bạch khí, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, tôi thậm chí không thể thấy Ninh Trác.
Lúc đó tôi vừa bối rối vừa khó chịu, dù biết Ninh Trác ở cách đó không xa nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi, điều quan trọng nhất là bây giờ tôi không thể phát ra âm thanh nào, hơn nữa từ dưới đất leo lên người Ninh Trác ở bên cạnh anh cũng không làm được.
Tại sao bây giờ Tô Khả Khả lại trở nên yếu ớt như vậy, tuy rằng tôi không mạnh bằng Ninh Trác, nhưng tôi đã là Tu luyện ba trăm năm, dù sao tôi cũng đã là đế vương của ngọn núi, bây giờ lại bị tiêu diệt bởi con người rồi sao?
Không được, chuyện đó tuyệt đối không được phép xảy ra, Tô Khả Khả một thế anh danh tuyệt đối không thể nằm tại chỗ này.
Chẳng lẽ là khát vọng sống sót mãnh liệt của tôi? Không phải là có kỳ tích trên người, là bởi vì Ninh Trác quá điêu luyện, quỷ khí tản mát ra khống chế sức mạnh ăn mòn cơ thể tôi.
Khi màn sương trắng trước mặt tôi tan biến, Ninh Trác xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nhanh chóng cắn ngón tay vẽ một trận pháp xung quanh tôi, có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh dâng trào.
Trong thời khắc mấu chốt này, Ninh Trác có thể phớt lờ ông chủ đang nhìn chằm chằm mình, nhẹ giọng an ủi tôi: “Yên tâm, không cần sợ hãi, một hồi liền có thể kết thúc, ta sẽ bảo vệ em chu toàn.”
“Bảo vệ chu toàn” – chỉ bốn chữ đơn giản thôi cũng đủ khiến tôi chìm đắm, tôi tin tưởng vào người đàn ông này.
Ông chủ quán cà phê hoàn toàn tức giận trước hành vi chọc giận của Ninh Trác, lại càng phát điên, mắng về phía Ninh Trác và tôi: “Sao dám khinh thường ta như vậy. ta hôm nay nhất định phải đem các người nghiền xương thành tro, tất cả nhất định phải tất cả đều chết, ta muốn các ngươi tất cả đều chết.”
Nói xong, hắn trực tiếp tách động mạch trên tay ra, kết quả là máu của người này khác với màu đỏ tươi của con người, dung hợp thành một chuỗi màu trắng kinh tởm..
“Ta còn chưa từng có dùng qua cái này, các ngươi hôm nay xem như mở mang tầm mắt.”
Ninh Trác hiển nhiên biết bùa chú này có ý nghĩa gì, anh ấy bước đến bảo vệ tôi phía sau, sau đó nói với giọng điệu mà tôi chưa từng nghe qua: “Lúc đầu chỉ là muốn để ngươi không có cách nào làm hại kHả Khả, hiện tại là ngươi bức ta.”
Sau đó năng lượng màu đen vốn thuộc về Ninh Trác bắt đầu co rút mạnh, cuối cùng trở thành kích thước quả cầu trong tay, bên trong có tia chớp lóe lên, Ninh Trác có phải là đòn chí mạng cho người kia không?
Phân thắng bại chỉ trong chốc lát, hai lực lượng va chạm vào nhau tạo thành một vụ nổ cực lớn, toàn bộ không gian bị tổn thất hầu như không còn, trừ tôi và ao máu kia
Tôi không biết tại sao dù có quỷ khí đặc biệt của Ninh Trác, thì ao máu vẫn có thể bình yên vô sự dưới đòn tấn công như vậy.
Đánh nhau nhất định phải có thương tích, người đàn ông nặng nề ngã xuống đất kêu rên một tiếng.
Anh ta phun ra ngụm máu.
Tưởng rằng trận chiến sẽ kết thúc, Ninh Trác đã toàn thắng, bước tiếp theo là xử lý người kia theo ý mình.