TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 957: Tiếp xúc da thịt

Edit by Hoang Lan Tran

Lúc tu luyện tối kỵ phân thần, ta bây giờ lại rõ ràng tâm viên ý mã, Ninh Trác biết pháp thuật của ta sao? Vì sao ta vẫn cảm giác mơ hồ như vậy?

Không sai, thừa dịp Ninh Trác không chú ý, ta len lén dùng hết sức nhéo mình một cái, toàn tâm đau, quả nhiên ở bên cạnh ta đây không phải ảo giác cũng không phải cái gì khác, là chân thật tồn tại Ninh Trác.

“Hiện tại dựa theo biện pháp ta nói làm thử một chút.” Trước đó, Ninh Trác cũng không dùng dạng ngữ khí này nói với ta.

Ta nói trước đó là mười năm trước.

Ngươi cho rằng chỉ là lời hướng dẫn thôi sao? Đùa à, Ninh Trác là đem tay đặt lên trên đan điền của ta, ta liền cảm giác được một loại khí tức xa lạ từ Đan Điền đi vào thân thể.

Lúc đầu tự thân ta hẳn là sẽ bài xích nguồn linh lực này, nhưng lại không có, sau khi ngăn cản trong chốc lát, đã bắt đầu tiếp nhận nguồn linh lực của anh ấy, thậm chí còn giống như đang chủ động mời nguồn linh lực của anh ấy vận hành trong thân thể của ta, thực tế khó mà tin nổi.

“Đúng, làm theo ta, vận khí đi một vòng nhìn xem có sự khác biệt gì không.”

Ta làm theo hướng dẫn của Ninh Trác, khí tức thật so trước đó càng thêm trôi chảy, thật sự là quá khó mà tin nổi, chẳng lẽ ta sai ba trăm năm?

Đương nhiên ta không trách sư phụ, sư phụ truyền thụ cho ta phương thức bắt yêu, bản lĩnh siêu độ, ông ấy đều là để ta tự mình tu luyện, kết quả là từ ban đầu ta đã sai rồi sao?

Ninh Trác xuất hiện quả thực đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới, pháp lực chạy trong cơ thể ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy, cảm giác thật thoải mái kém chút lại để cho ta thất thố.

Sau khi xác định biện pháp của giáo sư Ninh Trác hữu hiệu, ta thật ra là tham luyến sự thân mật của anh ấy, tham niệm nhiệt độ thân thể của anh ấy, cho nên ta mới để pháp lực lưu chuyển vài vòng trong cơ thể, nhưng ta cũng không thể cứ kéo dài như vậy được?

Cuối cùng ta cũng khẩn trương đem Ninh Trác đẩy ra nói: “Cảm ơn ngươi, hiện tại ta biết phải làm thế nào.” Lúc nói chuyện, gương mặt ta đều đỏ giống như cái mông vậy, tay chân cũng không biết để vào đâu.

Ninh Trác mặc dù thả ta ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời ta, anh ấy tựa hồ là đang tự lẩm bẩm: “Loại cảm giác này rất quen thuộc? Chúng ta trước đó thật sự không biết sao? Vì cái gì ta cảm giác khí tức này của ngươi vô cùng quen thuộc, thật giống như…”

“Không có, chúng ta không quen biết”

Mặc dù biết cắt ngang lời người khác là việc làm rất không lễ phép, nhưng ta vẫn làm như vậy, thậm chí còn có chút chột dạ thối lui đến cây ngô đồng, là để giữ khoảng cách an toàn.

Không biết từ lúc nào Ninh Trác đã nhận ra cảm giác khẩn trương của ta là có chuyện gì xảy ra sao?

Thật là rối, ta hi vọng Ninh Trác nhận ra ta, thế nhưng lại sợ anh ấy nhận ra ta…

Nhất là bây giờ anh ấy hoàn toàn dùng ánh mắt dò xét nhìn ta, ta thật hi vọng lúc này sư phụ hoặc là Tả Hữu có thể tới, giải cứu ta ra khỏi tình huống lúng túng này …

Quả thật là có người tới, chẳng qua không phải sư phụ và sư huynh, mà là người ta ghét nhất, chính là Lâm Cầm.

Cô ấy cứ như vậy trực tiếp đi tới, đứng giữa ta và Ninh Trác, sắc mặt của cô ấy không tốt, hiển nhiên là đã nhìn thấy các hành động qua lại giữa hai chúng ta.

Tức chết ngươi được rồi, ta rất thích nhìn thấy ngươi bực mình như vậy.

Lâm Cầm là người ta ghét nhất, không có người thứ hai.

“Đúng rồi, ta hiện tại còn không biết tên của ngươi.” Ninh Trác gật đầu chào Lâm Cầm, vẫn tiếp tục nói chuyện với ta.

Ta tên là gì? Ta tên gọi Tô Khả Khả, nhưng là nếu nói tên ra chẳng phải là lộ tẩy rồi sao?

Nếu tùy tiện nói đại một cái tên khác thì sao?

Như vậy cũng không được, về sau vạn nhất Ninh Trác nhớ tới ta, hắn biết ta lừa gạt hắn nhất định sẽ tức giận thì sao?

Nghĩ một hồi, ta quyết định cố ý đổi chủ đề hỏi: “Các ngươi làm sao đến nơi đây rồi? Là tìm sư phụ ta có chuyện gì sao?”

Lúc này có lẽ nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, Ninh Trác hỏi Lâm Cầm: “Đã tìm được chưa?”

“Không có, ta nơi nào cũng tìm, thế nhưng là không có Khả Khả ở đâu cả, có phải lại là tin tức sai lầm không? Ninh Trác, ta nói một câu ngươi đừng nóng giận, Khả Khả chỉ là một con con thỏ bình thường, mười năm đối với con thỏ đã là cực hạn, nói không chừng hiện tại đã… Chúng ta đối với nó đã hết lòng tận sức rồi? Ban đầu là nó đi không từ giã, tự tiện rời đi.”

Chờ một chút, bọn hắn đang nói chính là con thỏ? Khả Khả? Mười năm trước?

Ta xác định không có nghe lầm, trong lòng chấn kinh hoàn toàn không có ngôn ngữ nào có thể hình dung, Ninh Trác vậy mà tìm con thỏ kia ròng rã mười năm?

Nếu không phải bởi vì tại nữ nhân trước mặt mà ta cứ như vậy bỏ đi không hợp lý, ta hiện tại nhất định tìm một chỗ làm càn khóc lớn một trận, là cảm động, là một loại không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung cảm động.

Ninh Trác quả nhiên là nam nhân ta nhìn trúng, có tình có nghĩa như thế.

Lúc trước Tả Hữu nói với ta, lúc anh ấy rời đi có nói cho Ninh Trác biết, theo hiện tại, anh ấy chỉ nói là mình muốn đi, cũng không có nói ra cũng muốn đem con thỏ kia đi, cho nên Ninh Trác cho rằng ta chạy mất.

Nếu không phải vì trong thời gian này liên lụy đến rất nhiều chuyện, ta hiện tại nhất định bổ nhào vào trong ngực Ninh Trác, lớn tiếng nói cho hắn, ta là Tô Khả Khả, ta chính là con thỏ kia.

Nếu là mười năm trước Tô Khả Khả nhất định cứ làm như vậy, nhưng mười năm trôi qua, ta đã hiểu được một ít nhân tình lõi đời, hiện tại cho thấy chỉ có thể tăng thêm một chút phiền toái thôi sao?

Ninh Trác quá không đồng ý nhìn thoáng qua Lâm Cầm, dùng kiên định ngữ khí nói: “Ta tin tưởng Khả Khả nhất định còn sống, nó cũng không phải là con thỏ bình thường.”

“Ngươi đã kiên trì, vậy ta liền giúp ngươi một mực tìm kiếm, ta tin tưởng nếu Khả Khả biết ngươi đang tìm nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Lời này là không sai, thế nhưng từ miệng Lâm Cầm nói ra liền hoàn toàn biến hương vị, ta thực tế không biết hình dung như thế nào tâm tình của mình bây giờ, dù sao chính là một mớ hỗn độn.

Bọn họ nói xong, Ninh Trác mới chú ý tới ta có chút trống rỗng, anh ấy có chút áy náy nói với ta: “Mười năm trước ta nuôi một con thỏ nhỏ bốc đồng, giận dỗi liền rời nhà trốn đi, ta tìm nó mười năm, không biết ngươi có thấy nó không.” Nói từ trong ngực lấy ra một tờ ảnh chụp.

Ảnh chụp được giữ gìn rất khá, mặc dù mười năm trôi qua, vẫn như mới, trong ảnh là Ninh Trác ôm ta đứng trên đường phố, trên tấm ảnh ta giương nanh múa vuốt, bên trong miệng còn có mảnh vụn bánh bích quy, Ninh Trác mặt cưng chiều mà nhìn ta.

Tấm hình này? Là ta cùng Ninh Trác duy nhất chụp ảnh chung sao? Mà lại chỉ có một bức ảnh này, là lúc du ngoạn ở bên ngoài, một lữ khách nhìn chúng ta đáng yêu, cố gắng chụp cho chúng ta…

Nếu không phải Ninh Trác nói chuyện, không chừng lại muốn đi tới khi nào.

“Cô nương kia, chẳng lẽ ngươi gặp qua con thỏ này rồi sao?”

“Không có không có… Các ngươi là đặc biệt vì tìm con thỏ mới đến đây sao?”

“Không, ta tới tìm sư phụ và sư huynh của ngươi, ta tìm được một mảnh vỡ oán khí cuối cùng, chỉ là sự tình hơi có chút khó giải quyết, muốn mời sự trợ giúp của bọn họ.”

Không biết vì sao, khi Ninh Trác nói những lời này ta vẫn là có chút mất hứng.

Đọc truyện chữ Full