lập tức trợn to mắt: “Sao cậu biết? Hai người quen nhau à?”
G ì! Không thể nào!” Kỳ Phóng
Nhìn vẻ mặt Kỳ Phóng đầy sùng bái, lòng hư vinh của Thẩm Hãn Thần lại được dâng lên. “Có gặp một lần ở một bữa tiệc.”
“Không phải là cô ấy tới thăm cậu đó chứ?” Kỳ Phóng đột nhiên hỏi.
Thẩm Hãn Thần lắc đầu: “Chắc là không phải, chúng tôi không có thân đến thế!” Thật ra cậu ta cũng rất muốn biết tại sao cô ấy lại tới đây.
Chẳng lẽ là tới thăm Giang Mục Dã?
Dù sao thì trong số đám cô chiêu con nhà giàu, có không ít người là fan của Giang Mục Dã…
“Có phải đến thăm Giang Mục Dã không nhỉ?” Kỷ Ngữ Manh cũng tò mò.
Kỳ Phóng gãi gãi đầu: “Không thể nào? Giang Mục Dã cũng không phải thành viên trong đoàn chúng ta mà, cũng chỉ là đến xem Ninh Tịch diễn thôi, chẳng lẽ cái cô Trang tiểu thư này còn theo đuổi sát nút đến tận đây?”
“Vậy thì cũng lạ thật… nếu các cậu đều nói cô ấy là Trang Khả Nhi, mà đám chúng ta đều là người mới, làm gì có ai đủ năng lực mời vị Đại tiểu thư có thân phận tôn quý này tới chứ?”Kỷ Ngữ Manh khó hiểu.
“Trang tiểu thư mời đi bên này, anh Tịch đã sớm nói với tôi chuyện cô sẽ tới rồi!” Trợ lý vừa nói vừa âm thầm lén đánh giá người đẹp bên cạnh.
“Cảm ơn!” Trang Khả Nhi hơi gật đầu, trong lòng thấy lạ tại sao trợ lý lại gọi Ninh Tịch là anh Tịch? Là vì vai diễn của Ninh Tịch trong phim này là nữ giả nam sao?
“Hôm nay. Ninh Tịch vẫn mặc đồ nam à?” Trang Khả Nhi do dự hỏi một câu.
Cô trợ lý gật đầu, vẻ mặt hưng phấn: “Đúng thế đúng thế! Hai hôm nay đều mặc đồ nam! Anh Tịch đẹp trai dễ sợ! Tiếc là hôm qua cô không tới, cảnh hôm qua mới đặc sắc làm SaO.”
“Thế à?” Trang Khả Nhi nghe vậy thì có hơi tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ đến cảnh sắp được gặp “nam thần” mà cô nhung nhớ từ lâu thì tim liền đập càng lúc càng nhanh.
“Anh Tịch, bạn của anh đến rồi nè!” Trợ lý gọi Ninh Tịch vừa thay đồ xong đang đứng cách đó không xa trao đối với đạo diên.
“Hửm?” Ninh Tịch vô thức ngước qua, nhìn Về phía cô trợ lý.
Vì cảnh quay tiếp theo, lúc này Ninh Tịch đã thay một bộ đồ khác, áo Jacket bằng da khảm đinh, quần jean loang, phổi một đôi giày to, tóc xõa tung mất trật tự che mất một bên mắt… rất giống với cách ăn mặc lúc cô xuất hiện trong biệt thự của Lục Cảnh Lễ hôm đó…
Khoảng khắc trông thấy Ninh Tịch, trái tim Trang Khả Nhi như đập hụt nửa nhịp, quả thật là như xuyên về đêm đầu tiên gặp được nam thần ấy.
Ninh Tịch nói một tiếng với đạo diễn rồi sau đó bước tới đón Trang Khả Nhi: “Khả Nhi, cậu đến rồi à! Sao không gọi điện trước để mình ra đón cậu…”
Trang Khả Nhi ngơ ngác nhìn Ninh Tịch tới dần, hốc mắt hơi ửng hồng, long lanh như có ánh lệ.
Ninh Tịch lập tức luống cuống, vội vàng dìu lầy vai cô: “Sao thể này? Em trai cậu lại làm ra cái trò gì rồi à?”
Trang KhảNhi lắc đầu: “Không… Không phải đâu…”
“Vậy thì?”
“Em chỉ đang… vui mừng thôi!” Trang Khả Nhi hơi ngại ngùng cúi đầu: “Em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa…”
Ninh Tịch biết rằng “anh” mà cô ấy đang nói đến là Đường Tịch.
Thật ra Ninh Tịch vẫn luôn áy náy với Trang Khả Nhi, lần đó cô không cẩn thận trêu chọc phải người ta, mà lại không cách nào phụ trách được…
Có điều, nào ngờ rằng sau này bọn họ sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau chứ!
Ninh Tịch nhẹ nhàng ôm Trang Khả Nhi vào lòng, dịu dàng trấn an: “Đồ ngốc, sao thế được chứ, sau này mỗi ngày em đều gặp được, muốn gặp lúc nào, anh sẽ gặp em lúc đó!”
Trang KhảNhi vui vẻ gật đầu: “Ủm!”
Cách đó khỏng xa, mặt Giang Mục Dã lúc này như thể gặp phải ma, đệt đệt đệt, Trang Khả Nhi trước đây chẳng phải là đối tượng của cậu anh, là tình địch của Ninh Tịch sao?
Thế giờ là cái tình huống gì thế này? Vốn đang khiếp sợ, bỗng sau lưng đột nhiên
rét lạnh, một làn gió lạnh quen thuộc truyền tới…