Cảm nhận được một vòng tay vừa mềm vừa thơm như kẹo đường nhẹ nhàng ôm lấy mình, Annie cảm thấy trái tim mình như đang hóa thành vũng nước.
Đồng thời cũng cảm thấy trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi: “Anh Tịch… anh đừng lừa em chứ? Đây… đây là con trai của Lục Đình Kiêu thật sao? Lục Đình Kiêu sinh? Anh chắc chứ?”
Ninh Tịch gật đầu: “Vô cùng chắc chắn và khẳng định! Đây chính là con trai của Lục Đình Kiêu, tên ở nhà là Tiểu Bảo! Thấy thế nào? Anh không có lừa em chứ, có phải là vô cùng đáng yêu đúng không?”
Cái đầu của Annie cũng sắp rớt xuống vì gật quá độ: “Thật là cực cực cực cực cực cực cực cực đáng yêu! Oa oa oa, làm sao bây giờ! Lần đầu gặp mặt mà cô không chuẩn bị quà gì cho con rồi!”
Annie vò đầu bứt tai lục khắp người mình xem có cái gì không, cô móc túi kẹo chocolate trong túi ra rồi lấy túi thuốc nhỏ treo ngang hông xuống, thậm chí lấy cả sơi dây chuyền kim cương trên cổ xuống luôn, toàn bộ đều nhét hết vào Tiểu Bảo.
Thái độ này…
Đúng là chuyển biến 180 độ.
Rõ ràng một giây trước còn cố gắng phổ cập cho Ninh Tịch rằng làm mẹ ghẻ thảm thế nào, con riêng của chồng xấu xa như thế nào.
Ninh Tịch giúp bánh bao nhỏ cầm lấy kẹo chocolate, còn túi thuốc với dây chuyền kim cương đều trả lại cho Annie: “Những thứ này quá đáng giá, em đừng có mà tặng bậy thế, bé con vẫn còn nhỏ vẫn chưa dùng được mấy thứ này.”
“Nói cũng phải… Lục Đình Kiêu giàu như thế…” Annie lẩm bẩm cầm dây chuyền kim cương về, sau đó lại nhét cái túi thuốc nhỏ vào trong tay Ninh Tịch: “Cái này anh giữ đi, tất cả đều là đồ em mới phối chế đấy! Thuốc bên trong có thể phòng được hầu hết các loại côn trùng có độc! Đích thân em đã kiểm nghiệm rồi!”
Ninh Tịch cười khẽ rồi nhận lấy: “Vậy anh đành thay mặt Tiểu Bảo cám ơn quà của cô Annie vậy!”
“Lần sau… nếu có cơ hội gặp lại, em nhất định sẽ chuẩn bị quà tốt hơn! Lần này đến hơi vội vàng nên cũng không nghĩ sẽ gặp được Tiểu Bảo!” Annie ngượng ngùng nói.
Giờ phút này, Annie đã hoàn toàn quăng cái vấn đề “làm mẹ kế rất khó” gì gì đó ra tận đẩu tận đâu rồi.
Sự thực là, đứng trước mặt bé con đáng yêu thế này, không cách nào có thể nói mấy từ đó ra khỏi miệng.
Đứa bé đáng yêu như vậy… khó trách tại sao anh Tịch lại thích!
Ninh Tịch với Annie cùng ngồi xuống ghế salon, bánh bao nhỏ ngồi giữa hai người đang tò mò nghiên cứu cái túi thuốc nhỏ trong tay.
“Thật sự khó mà tin được, sao con trai Lục Đình Kiêu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?” Annie ngắm nhìn nửa ngày vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được: “Mặc dù trông rất giống Lục Đình Kiêu… nhưng đáng yêu thế này cũng hoàn toàn không khoa học…”
Annie nhìn nhìn, đột nhiên giật mình một cái nhìn chằm chằm về phía Ninh Tịch: “Anh Tịch! Đứa bé này không phải do anh với Lục Đình Kiêu cùng sinh ra đấy chứ?”
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: “Em yêu, biên độ hoạt động của não em lớn quá rồi đấy!”
Hửm? Ba với mẹ cùng sinh?
Bánh bao nhỏ đang nghiên cứu túi thuốc nghe như vậy lập tức lộ ra một nụ cười rực rỡ.
“Cũng phải…” Annie bĩu môi một cái. Sau đó vô tình thấy bánh bao nhỏ mỉm cười thì liền ngẩn ra, lẩm bẩm: “Nhưng mà nhìn kỹ thì hai người cũng có điểm giống nhau mà!”
“Giống thế nào? Giống chỗ nào?” Ninh Tịch nhướng mày.
Annie gật đầu liên tục: “Giống! Có thể anh không chú ý nhưng em vừa mới nhìn kỹ thì lúc bé con cười rất giống anh! Nhất là ánh mắt!”
Annie vừa nói thì đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt: “Ơ mà… mẹ của đứa bé này là ai?”
Ninh Tịch nhún nhún vai: “Cái này anh cũng không biết, bởi vì ngay cả Lục Đình Kiêu cũng không biết.”