“Annie… Annie? Đang nghĩ gì vậy?” Ninh Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt Annie.
“Anh Tịch, người kia thật sự là Lục Đình Kiêu sao? Tại sao nhìn giống người thế! Không phải, ý em là nhìn anh ta thật ôn hòa!”
Giống người?
Ninh Tịch bật cười: “Đương nhiên là anh ấy nha! Nếu không em cho là thế nào?”
“Em… em cho rằng anh ta rất đáng sợ!”
Ninh Tịch sờ cằm, nghĩ một chút: “Chậc, nghiêm túc mà nói thì quả thật anh ấy có một mặt rất đáng sợ, nhưng mà lúc ở cạnh anh với Tiểu Bảo thì anh ấy rất dịu dàng. Thật ra lúc ban đầu anh cũng cho rằng anh ấy có vẻ đáng sợ, lúc ấy còn đặt cho anh ấy biệt danh là Đại ma vương nữa cơ!”
Annie nghe rồi đột nhiên liền hiểu tại sao Ninh Tịch lại muốn ở cùng một chỗ với Lục Đình Kiêu.
Một người đàn ông như thế lại đem tất cả sự dịu dàng dành hết cho một người…
Ban đầu khi mới tới đây Annie còn ôm chút may mắn, nghĩ có lẽ anh Tịch cũng chỉ coi Lục Đình Kiêu giống như mấy tên đàn ông trước đây thôi. Nhưng bây giờ sự thực lại cho thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
Lần này chỉ sợ rằng anh Tịch thật sự nghiêm túc.
Lúc này, di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên.
“Xin lỗi, anh nhận điện thoại chút!”
“Vâng, không sao không sao!”
Người gọi tới là Kiều Vi Lan, hẳn là bên studio có chuyện cho nên Ninh Tịch lập tức nhận điện: “Alo, giám đốc Kiều?”
“Chín bộ đồ đã tặng xong rồi, danh sách người được tặng tôi đã gửi qua email cho cô, cô để ý kiểm tra một chút.” Giọng điệu của Kiều Vi Lan vẫn lưu loát gọn gàng như thường lệ.
“Được, lát nữa tôi sẽ kiểm tra email, giám đốc Kiều vất vả rồi!”
“Lâu thì một tháng, nhanh thì nửa tháng là có thể thấy hiệu quả, giờ chỉ cần chờ đợi là được. Trong khoảng thời gian này không biết có thể trang hoàng lại Studio không? Dù sao thì đó không chỉ là nơi chúng ta làm việc mà còn là nơi sau này chúng ta sẽ tiếp khách hàng nữa.”
“May mà cô nhắc nhở, để tôi giao phó cho Mạt Mạt. Phong cách thiết kế các loại thì giao cho Thượng Trạch, hẳn là không có vấn đề gì, chuyện này không cần lo đâu, tôi sẽ xử lý…”
…
Lúc Ninh Tịch đang gọi điện thoại thì Annie chỉ yên lặng đứng nhìn.
Trừ hình ảnh anh Tịch lúc ở nhà ra thì cô lại thấy được một mặt khác nữa, đó là lúc làm việc.
Đây đều là những thứ mà trước đây Annie không tài nào tưởng tượng nổi.
Đường Tịch mà Annie biết là một người cởi mở phóng khoáng, không bị bất cứ thứ gì bó buộc. Nhưng, khi đó cả người cô lúc nào cũng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch, giống như là trên đời này không có bất cứ thứ gì khiến cô quan tâm, thậm chí cả sinh mạng của chính mình. Cơ mà hiện tại, Annie lại thấy một loại ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ trên người của Ninh Tịch…
Ninh Tịch nói chuyện điện thoại xong cũng vừa vặn là lúc Lục Đình Kiêu dỗ Tiểu Bảo ngủ xong đi ra, trong tay anh vẫn đang cầm một con gấu bông.
“Tiểu Bảo đã ngủ chưa?” Ninh Tịch cúp máy hỏi.
“Rồi.”
Lục Đình Kiêu gật đầu xong đi tới cạnh Annie, đưa con gấu bông trong tay cho cô: “Annie, đây là quà đáp lễ của Tiểu Bảo.”
“A! Còn có đáp lễ nữa à! Thật là đáng yêu!” Annie vui mừng ôm lấy con gấu bông vào ngực: “Cám ơn, giúp tôi cám ơn Tiểu Bảo!”
Lúc này, cái nhìn của Annie về Lục Đình Kiêu gần như đã hoàn toàn thay đổi.
Có thể dạy được một bảo bối nhỏ đáng yêu lại hiểu chuyện như thế, khẳng định người này cũng là người rất rất tốt…
“Cô Annie có nghiên cứu về dược thảo sao?” Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi một câu.
“Sao anh biết?” Annie có chút kinh ngạc.
“Vừa nãy nhìn thấy túi thuốc của Tiểu Bảo.” Lục Đình Kiêu nói.