Đầu dây bên kia, Mạc Lăng Thiên trầm mặc một lúc lâu cuối cùng mới mở miệng nói: “Được rồi… anh sẽ hỏi cậu ta hộ em…”
“Vậy thì nhờ anh nhé, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon…”
Sau khi Quan Tử Dao cúp điện thoại, Mạc Lăng Thiên quẳng di động đi, châm một điếu thuốc, dựa vào sofa ngửa mặt lên trần nhà, im lặng hút thuốc một lúc rất lâu.
Sự tĩnh mịch ngập tràn trong căn phòng lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông đột nhiên đạp một phát bay cái bàn trà trước mặt.
“Ầm” một tiếng, phòng khách bừa bãi như bãi chiến trường, cái ti vi màn hình lớn đang lẹt xẹt những tia lửa điện…
Qua một lúc lâu sau, sự thô bạo trên gương mặt Mạc Lăng Thiên mới dần dần tan đi.
Hít một hơi thật sâu, anh ta mới đứng dậy nhặt cái điện thoại vừa nãy bị vứt ra xa, gọi một cuộc điện thoại cho Lục Đình Kiêu.
“Alo, Lục Đình Kiêu, ngày mai đi cắm trại, nhớ đến đấy, không cho phép ông bảo bận không có thời gian! Bằng không tôi lập tức chạy sang đánh với ông một trận!” Giọng điệu của Mạc Lăng Thiên hiển nhiên đang rất cáu kỉnh và mất kiểm soát.
“Có chuyện gì thế?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói luôn luôn bình tĩnh của Lục Đình Kiêu, nhưng có xen lẫn chút nghi ngờ.
“Không có gì! Dù sao cậu cứ đến là được! Nếu không đến tình cảm bạn bè cả chúng ta chấm dứt tại đây! Thế thôi! Cúp nhé!” Mạc Lăng Thiên nói thế rồi cúp máy luôn.
Điện thoại rơi xuống đất đánh “cạch” một cái, gương mặt của Mạc Lăng Thiên tràn đầy đau khổ, anh ta giơ tay lên, tự tát mình một cái: “Mạc Lăng Thiên, mày còn ti tiện như thế đến bao giờ…”
Nhưng mà anh ta cũng hết cách rồi, không có cách nào để bản thân mình không ti tiện nữa, không có cách nào để không yêu cô nữa rồi.
…
Trong thư phòng, Lục Đình Kiêu nhìn cuộc điện thoại bị cúp giữa chừng, vẻ mặt có có chút tối tăm.
Lúc Lục Đình Kiêu xuống nhà, Ninh Tịch đang vội vàng xử lý nốt chỗ canh gà nhân sâm lộc nhung.
Haiz! Quả nhiên cái món này không thể ăn lung tung được!
Mau đổ đi, đổ đi nào!
Đang bận bịu lén lút lau rửa, bả vai đột nhiên nặng nặng, rồi cả người chìm vào một vòng ôm ấm áp.
“Sao thế?” Ninh Tịch huých huých khủy tay về phía sau, giọng điệu có chút tức giận nói.
“Ngày mai đưa em đi xả giận, đi không?” Lục Đình Kiêu hỏi,
“Hử? Đi xả giận á? Thế là sao?” Ninh Tịch không hiểu.
“Vừa mới đồng ý với Mặc Lăng Thiên, mai đi leo núi.” Lục Đình Kiêu trả lời.
“Leo núi?” Cái này với xả giận thì có liên quan gì đến nhau?
Trừ phi… Quan Tử Dao cũng có mặt
Cho nên, ý của Lục Đình Kiêu là… muốn nhân cơ hội này, khiến Quan Tử Dao hoàn toàn từ bỏ ý định?
Ninh Tịch ngược lại thì cảm thấy sao cũng được: “Được thôi! Ngày mai được nghỉ không phải quay phim, vừa hay em cũng có thể đi ra ngoài thư giãn!”
Nói đến đó, Ninh Tịch có chút hưng phấn nhìn Lục Đình Kiêu, đề nghị anh, “Chúng ta cho Tiểu Bảo đi cùng có được không?”
Lục Đình Kiêu không hề do dự nói: “Không.”
“Tại sao chứ? Tại sao không cho Tiểu Bảo theo cùng!” Ninh Tịch không vui nói.
Lục Đình Kiêu: “Sáng quá.”
“…” Ninh Tịch cạn lời.
Ai đời lại nói con mình như thế không?
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc đó, đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt.
Quay lại liền thấy bánh bao nhỏ mặc đồ ngủ đang đứng ở đó, vẻ mặt không vui nhìn ba mình, dáng vẻ như đang bảo con nghe thấy hết rồi đấy nhé.
Ninh Tịch vội chạy ra bế Tiểu Bảo lên: “Ôi nha, bảo bối, sao con lại tỉnh rồi? Khụ, con đừng nghe ba con nói linh tinh! Ba con mới là bóng đèn ấy! Hơn nữa còn là loại sáng nhất nữa! Không đưa con theo cùng là vì sợ con leo núi mệt đó! Tối nay mẹ ngủ với con được không, đừng tức giận nha, chúng ta không thèm để ý đến ba nữa ~”
Ninh Tịch lườm Lục Đình Kiêu một cái rồi bế Tiểu Bảo lên gác.
Lục Đình Kiêu: “…”
Được rồi, đúng là anh có hơi sáng thật…