Trừ cái này ra thì chuyện hôm nay còn có tác dụng là để cho người khác thấy được thế lực ngầm trong truyền thuyết của Lục Đình Kiêu.
Mặc dù chỉ là một góc của tảng băng chìm nhưng có thể mơ hồ hình dung được tảng băng này khổng lồ đến mức nào, thậm chí còn không thua gì tổ chức của bọn họ…
“Không thể tiếp tục để như vậy, em phải đi cứu anh Tịch! Bây giờ chỉ có anh Tịch mới ngăn cản được chuyện này!” Annie vội vàng la lên.
Phong Tiêu Tiêu túm lấy Annie đang định co cẳng chạy: “Đi cái gì mà đi! Em thì làm được cái gì hả, đến cửa còn không mở ra được nữa là! Biết điều thì ở đây đợi, chị đi là được!”
“Nhưng mà nhỡ đâu lão Đại trách tội…” Annie lo lắng nói.
“Mấy người là thuộc hạ của hắn ta nên càng không thể đi, mặc dù chị là người của tổ chức nhưng cũng chỉ coi là đang đi làm thêm thôi! Dẫu sao chị vẫn có Nguyên Tội chống lưng mà! Yên tâm đi!” Phong Tiêu Tiêu vừa nói vừa nhanh chóng xoay người chạy về phía trong căn nhà.
Nguyên Tội là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, Phong Tiêu Tiêu tuy tận tâm cống hiến cho tổ chức nhưng đồng thời cũng là một trong những thành viên nòng cốt của Nguyên Tội.
Đường Dạ thấy Phong Tiêu Tiêu đi cứu người cũng không ngăn cản, coi như là một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
…
Trong phòng ngủ chính âm u trên lầu.
Khi Phong Tiêu Tiêu dùng một sợi dây kẽm mở cửa ra, Ninh Tịch vẫn còn đang hì hục chiến đấu với cửa sổ thủy tinh.
Khi cô nhóc kia đang nắm lấy một cái sừng thú ra sức đâm đâm vào cửa sổ thì đột nhiên có một lực kéo từ sau lưng ập tới, xách hai cái tai thỏ kéo ra khỏi cái cửa sổ.
Sau đó là một đôi giày màu đen bước đến trước mặt..
A
“Ầm” một tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ tan…
Ninh Tịch ngơ ngác nhìn cái cửa sổ mình chiến đấu cả nửa ngày không xi nhê hiện tại đang chia năm xẻ bảy trước mặt, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Hu hu hu! Tam sư tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tới!”
“Đồ vô dụng!” Phong Tiêu Tiêu liếc Ninh Tịch một cái rồi móc một con dao găm ra cắt đứt sợi dây trói trên tay cô: “Lần trước đã nhắc nhở rồi cơ mà! Bây giờ còn yếu hơn là sao?”
Ninh Tịch bĩu môi lầu bầu: “Như thế chả chứng minh cuộc sống của muội quá hạnh phúc vui vẻ ngọt ngào sao ~”
Phong Tiêu Tiêu nghe vậy thì gân xanh trên trán nhảy nhảy: “Ngay cả thức ăn cho chó cũng dám nhét cho bà! Có tin bà đạp chết không!!!”
“Sư tỷ không nỡ đâu!” Ninh Tịch nhanh chóng lao vào ngực Phong Tiêu Tiêu cọ cọ.
Phong Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng thiếu nữ ngây thơ khả ái của Ninh Tịch, chỉ biết nhắm mắt lại không nỡ nhìn: “Khó trách sao lúc nãy Mười Sáu lại có bộ dạng hận không thể chết đi như vậy, nhất định là do nhìn thấy bộ dạng này của muội nên vỡ mộng rồi!”
Ninh Tịch chớp mắt một cái: “Mười Sáu? Mười Sáu là ai?”
“Chính là cô gái trói muội tới đây ý!” Phong Tiêu Tiêu trả lời.
“À à à cô ta à… hôm nay cô ấy… có thể… đại khái… là có chút vỡ mộng đi khụ khụ khụ…” Ninh Tịch lau mồ hôi nói.
“Trước đây cô ấy còn yêu thầm muội đó! Nhiệm vụ lần này không chừng là cô ấy cố gắng tranh được đấy! Vốn còn tưởng được đến gần nam thần một chút ai dè kết quả lại… chậc chậc…” Phong Tiêu Tiêu tỏ vẻ “thảm không nỡ nhìn”.
Ninh Tịch câm nín lẩm bẩm: “… sao trách muội được? Ai bảo cô ta trói muội tới nhà ma chứ, hại muội thiếu chút nữa bị dọa chết đây này! Đó là báo ứng của cô ta đấy!”