Chẳng trách lại xuất hiện ở thành phố Q, hóa ra là đã lấy chồng ở đây!
Ninh Tịch lập tức bật ngón cái lên: “COOL!!!”
Minh Phương Phương bị phản ứng của cô chọc cười: “Vậy sao?”
“Tất nhiên rồi! Nói thật, trước đây tôi vẫn luôn lo lắng, sợ cô sẽ lại mềm lòng! Lúc đó có thể thấy cô thật sự rất yêu Hồ Hồng Đạt, bởi vì cô biết gã khốn đó đã ngoại tình rồi mà vẫn tha thứ cho… Có điều thế cũng tốt, nữ thần chính là nữ thần! Quyết đoán lắm!” Ninh Tịch ra thế ôm quyền.
Minh Phương Phương cười khổ: “Tôi nào có dứt khoát được như cô nói, thật ra chính vì tôi do dự thiếu quyết đoán nên mới kéo dài nhiều năm như vậy… Thậm chí, nếu không phải sau đó Phương Nhã tìm tới tận cửa, khiến tôi nhìn rõ được bộ mặt thật của bọn họ, nói không chừng tôi thật sự sẽ lại giẫm lên vết xe đổ cũng nên!”
“Phương Nhã dám vác xác tới tận cửa sao?” Ninh Tịch dường như có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy: “Tuy li hôn là phương án đúng đắn… nhưng như vậy có phải đã dễ dàng cho Phương Nhã quá rồi không?”
Minh Phương Phương cười lạnh: “Xem ra dạo này cô không xem tin tức mấy nhỉ.”
Ninh Tịch chớp mắt, nhún vai nói: “Cô nói tin tài chính à? Tôi chỉ xem tin giải trí thôi!”
“Hồ Hồng Đạt phá sản rồi.”
“Phá sản rồi… ơ, vậy thì Phương Nhã…” Tuy Ninh Tịch có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này vẫn nằm trong dự đoán của cô. Khi ấy, công ty bất động sản do Hồ Hồng Đạt sở hữu sớm đã bị Lục Đình Kiêu đì cho thoi thóp ngắc ngoải, mà nhà họ Hồ còn bức Minh Phương Phương đi nữa, ắt chỉ còn con đường chết.
“Cô nghĩ sao?” Minh Phương Phương nhìn cô đầy ẩn ý.
Ninh Tịch nhíu mày: “Chắc cô ta sẽ không bỏ đứa nhỏ rồi chuồng êm đấy chứ?”
Hồ Hoành Đạt phá sản rồi, sao Phương Nhã có thể tiếp tục theo gã được.
“Hừ, công ty phá sản, Phương Nhã lại phá thai, Hồ Hồng Đạt lập tức về tìm tôi…”
Ninh Tịch lộ ra thần sắc lo lắng: “Với tính cách của tên khốn nạn đó, chắc chắn sẽ lại bám dính lấy cô không chịu buông, không đồng ý ly hôn đúng không?”
“Bị cô đoán trúng rồi.”
“Vậy sau đó cô làm thế nào để thoát khỏi tên đó?”
“Đối phó với loại người này còn có thể làm thế nào được nữa? Người nhà tôi tìm người đến đánh hắn một trận, thế là hắn ta liền lập tức biết điều, nếu không… chẳng lẽ tôi còn phải nói lí lẽ với hắn à?”
Ninh Tịch lộ ra vẻ mặt hả hê, xem ra Minh Phương Phương thật sự đã buông xuống rồi: “Giờ người đó của cô… xem ra đối xử với cô rất tốt nhỉ?”
Nhắc tới người đàn ông kia, thần sắc lạnh lùng của Minh Phương Phương bỗng dịu xuống vài phần: “Ừm, anh ấy quả thật… đối xử với tôi rất tốt… Anh ấy thích tôi rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn luôn thờ ơ với anh ấy, vì anh ấy kém tôi năm tuổi lận. Khi ấy, tôi cảm thấy anh ấy còn trẻ quá, không tin là anh ấy nghiêm túc, lại cảm thấy một thằng con nhà giàu như vậy không dựa dẫm gì được.”
“… Không ngờ, anh ấy lại đợi tôi bao nhiêu năm qua, sau khi biết tôi ly hôn liền lập tức tới tìm tôi. Mới đầu tôi vẫn không chấp nhận anh ấy… bởi vì lúc đó tôi rất tự ti. Hơn nữa, người nhà anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý để một người phụ nữ vừa mới ly hôn, lại còn lớn hơn anh ấy nhiều tuổi như vậy bước chân vào cửa được…”
Ninh Tịch nhíu mày, cảm thấy đúng là rất nan giải: “Sau đó thì sao?”
Minh Phương Phương nói tiếp, vẻ mặt trông càng nhu hòa: “Khi ấy, tôi nói thẳng với anh ấy, thể chất của tôi rất khó mang thai, có thể cả đời này không thể có con được, muốn anh ấy thấy khó mà lui… Kết quả, anh ấy liền đưa cho tôi một tờ chẩn đoán của bệnh viện rồi nói với tôi: vừa hay, anh cũng không thể có con được.”