“Chị, em xin lỗi… lần sau em sẽ không thế nữa…”
Nhìn em trai quỳ xuống khóc lóc, Trang Khả Nhi cảm thấy tuy đau lòng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Mấy năm gần đây cô cứ phải trơ mắt ra mà nhìn em mình càng ngày càng đi vào con đường hủy hoại, sự hy vọng trong cô cứ thế chết dần chết mòn. Cô không trông cậy em mình có thể thành danh hay hy vọng về sau nó có thể gánh vác được Trang gia. Điều cô mong ước chỉ đơn giản là nó có thể sống được cuộc đời bình an, ấy vậy mà hôm nay nó suýt mất cả cái mạng nhỏ….
Đối với người em trai này thì Trang Khả Nhi chỉ có cảm giác bế tắc.
Thậm chí cô còn không dám ôm hy vọng kể cả khi thấy nó đang quỳ xuống xin lỗi như này.
Không ai biết được chuyện sau này sẽ ra sao, Trang Vinh Quang liệu có khá hơn hay vẫn ngựa quen đường cũ..
Giống như chuyện luyện súng lần trước, cũng chỉ được vài ngày hăng máu mà thôi…
Trang Khả Nhi có đầy lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ than thở được một câu: “Đứng lên đi, sau này em đừng đến mấy chỗ như thế mà chơi nữa.”
Trang Vinh Quang gật đầu thật mạnh rồi lau nước mắt đứng lên.
“Tôn Bân với Lương Hạo vẫn ổn chứ? Bọn nó có sao không?” Trang Khả Nhi đột nhiên nhớ ra liền vội vàng hỏi.
Theo như cô biết thì bình thường Trang Vinh Quang luôn thích theo hai cái thằng này “trêu gà chọc chó” khắp Đế Đô, cũng khá nổi danh trong đảng con nhà giàu ở thành phố này. Cả ngày chả học hành gì cứ túm tụm lại với nhau gây rắc rối, cho nên chắc chắn chuyện này cũng có phần của tụi nó.
Trang Vinh Quang nghe tới hai thằng bạn thì lập tức biến sắc.
Hừ, hai thằng chó kia sao…
Chúng nó đánh hơi thấy chuyện không ổn thì mất tăm mất tích luôn, ngay cả một cú điện thoại cũng không liên lạc được thì sao có thể để ý tới sống chết của cậu chứ.
Tất cả bọn chúng đều là những thanh niên hư hỏng bị người nhà khóa thẻ, chỉ có mình Trang Vinh Quang là thi thoảng xoay được chút ít từ Trang Khả Nhi mà thôi. Thế nên nhưng vụ ăn chơi đều là do Trang Quang Vinh bỏ tiền bao chúng nó, khi đó cậu ta tự cho là mình rất trượng nghĩa, ai mà ngờ chúng nó cũng chỉ coi cậu là một kẻ coi tiền như rác, một thằng ngu dễ dụ…
Trang Khả Nhi nhìn vẻ mặt của em trai thì cũng đoán được chút ít, nên cũng không nói gì nhiều nữa chỉ thở dài một cái mà thôi.
Cô đã nói vô số lần với Trang Vinh Quang rằng, không muốn nó tới lui với đám không nên thân kia, nhưng mỗi lần cô nói thì thằng nhóc lại nổi giận, nói cô không tôn trọng bạn của nó rồi hai chị em lại to tiếng với nhau, tiếp đó là mấy ngày liền không thèm về nhà…
“Bây giờ hai người muốn về, hay là ngủ ở đây một đêm?” Ninh Tịch hỏi.
“Tiểu Tịch, mình có thể quấy rầy một đêm không?” Trang Khả Nhi thử dò hỏi.
Ninh Tịch gật đầu: “Tất nhiên có thể.”
Trang Khả Nhi lập tức vui vẻ: “Vậy để tớ báo cho người trong nhà đã…”
Trang Vinh Quang đứng một bên cũng yếu ớt giơ tay lên: “Em… em cũng muốn ở đây! Được không? Chị… chị Tịch…”
Ninh Tịch mặt không đổi sắc liếc cậu ta một cái: “Sofa.”
Trang Vinh Quang lập tức nói: “Không thành vấn đề! Có nằm đất cũng được nữa là! Em ở phòng khách trông cửa cho hai chị!”
“Khả Nhi, tối nay cậu ngủ chung với tớ đi.” Ninh Tịch nói với Trang Khả Nhi.
“Ừ ừ, được được!” Trang Khả Nhi đương nhiên là rất vui vẻ với đề nghị này.
Trong phòng ngủ.
Ninh Tịch soạn lại giường rồi hai người cùng nằm lên trên.
Để tránh việc Trang Khả Nhi sẽ gặp ác mộng nên Ninh Tịch vẫn luôn tìm những chuyện thú vị nói với cô để phân tán lực chú ý.
Trang Khả Nhi nằm trên chiếc giường mềm mại thoang thoảng tản ra hương vị của mặt trời, bên cạnh là cô gái có hơi thở trong trẻo cùng giọng nói ấm áp khiến cô an lòng… Một chút sợ hãi cuối cùng trong thâm tâm cũng dần biến mất.