Nhưng mà, chuyện đã đến mức này gã ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận thỏa hiệp, nếu không nhỡ đâu History tiêu tùng thì gã ta cũng hết đường sống.
“Sếp, tôi biết phải làm cách nào để tìm được Hàn Kiêu, cô cho tôi hai ngày… Chỉ có điều, kể cả tôi có liên lạc được với anh ta nhưng anh ta có chịu giúp chúng ta hay không thì khó nói.” Đới Uy cũng chỉ coi là biết Hàn Kiêu được một tẹo, muốn mời một người nắng mưa thất thường như vậy giúp History đánh bại Tắc Linh chỉ sợ không dễ dàng.
“Chỉ cần anh ta có năng lực thì bất kể điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.” Ninh Tuyết Lạc nói.
“Được, vậy tôi đi liên hệ.” Đới Uy gật đầu một cái rồi xoay người đi.
…
Đi ra khỏi trụ sở chính của History, Đới Uy lấy di động ra lục danh sách một hồi rồi gọi tới một số.
“Ồ, Đới Uy đấy à, sao rảnh rỗi tìm tôi thế này?” Đầu bên kia truyền tới một giọng nói cởi mở.
“Jill, tôi có chuyện muốn kính nhờ cậu đây.” Đới Uy nói.
“Hửm, nhà thiết kế Đới mà cũng có chuyện kính nhờ thằng em này cơ à! Chuyện gì thế?”
“Cậu có nhớ cái tên người Ý gốc Hoa – Hàn Kiêu không.” Đới Uy đi thẳng vào vấn đề.
“…”
Sau khi cái tên Hàn Kiêu được thốt lên, đầu bên kia rơi vào trầm mặc, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Đới Uy, tôi với Hàn Kiêu đã từng là bạn học, nhưng mà hắn ta học thiết kế cũng chỉ là nổi hứng nhất thời mà thôi! Gã là một kẻ điên, cậu nhất định phải cách xa cái tên điên đó ra, Đới Uy, tôi không nói đùa với cậu đâu!”
“Jill… kẻ điên kia, rốt cuộc hắn ta đã làm cái gì vậy?” Đới Uy có thể nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của người kia.
“Cái người điên kia là cấm kỵ của mấy quốc gia với thế lực ngầm đấy! Cậu không tưởng tượng nổi đâu, hắn ta từng đắc tội một bang mafia, cái bang đó phái hơn trăm người đi làm thịt hắn nhưng kết quả là tất cả đều mất tích, đến giờ còn chưa tìm được!”
Nghe thế Đới Uy liền sững sờ cả người.
“Cậu cho đây là xong rồi sao? Không đâu, ngay sau tối hôm đó cái bang mafia kia đều bị giết sạch đấy, kể cả mấy kẻ cầm đầu cũng không chốn thoát… nghe nói toàn bộ đều bị đào rỗng ruột rồi khâu lại một chỗ, trên tường còn vẽ cái bia mộ nữa!”
“Ai làm? Chẳng lẽ là Hàn Kiêu sao?”
“Này… cũng không có tra ra kết quả chính xác, nhưng mấy thế lực ngầm nếu nói là tên đó làm. Nếu thực sự là Hàn Kiêu làm thì có trời mới biết tại sao hắn lại có thể giải quyết được một bang phái trong một đêm như thế.”
Đới Uy nghe đến đây thì lạnh sống lưng, gã thề, gã tuyệt đối không muốn dính dáng gì với tên sát nhân này hết. Nhưng mà… Ninh Tuyết Lạc đã giao phó, gã ta vẫn phải đi tìm Hàn Kiêu.
“Jill, cậu có cách liên lạc với hắn ta không?” Đới Uy thở dài nói.
“Được rồi, tớ cho cậu cách liên lạc, nhưng mà người anh em à, chúc cậu may mắn…”
Cuối cùng, Đới Uy cũng có cách liên lạc với Hàn Kiêu, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì gã ta vẫn không dám gọi điện, thế nên đành gửi một cái tin nhắn qua thăm dò xem thế nào.
[Ha ha, Hàn Kiêu, tôi là Đới Uy, còn nhớ mẹ tôi không!]
Rất nhanh có tin nhắn trả về.
[Mẹ cậu tên gì?]